Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1924

Anh nhớ Tô Lam sắp điên rồi!

Trên mái nhà truyền tới tiếng bước chân.

“Em đã biết không nên để Lam Lam mang thai mà! Đáng ra em nên để cô ấy phá bỏ đứa bé!” Quan Triều Viễn gắt gỏng hét lên.

Giản Ngọc lắc đầu thở dài, bước đến bên Quan Triều Viễn: “Chuyện này không liên quan trực tiếp đến việc mang thai.”

“Tại sao không? Anh không hiểu Lam Lam! Cô ấy có thể làm mọi thứ vì con mình, nếu không có con, có lẽ cô ấy còn có thể tự bảo vệ mình!”

Nếu lần này có thể may mắn sống sót, sợ rằng Quan Triều Viễn sẽ có ám ảnh tâm lý không thể xoá mờ đối với vấn đề sinh con.

Giản Ngọc im lặng, anh biết bây giờ mình nói gì cũng vô ích.

“Anh về đi.” Sau một hồi im lặng rất lâu, cuối cùng giọng điệu Quan Triều Viễn cũng đã ổn định lại.

“Về?” Giản Ngọc giật mình: “Anh về làm gì?”

“Thế anh ở đây làm gì? Có ích gì chứ? Hơn nữa em còn có hai cậu con trai, anh cũng có một cô con gái!” Quan Triều Viễn vẫn tức giận: “Trong nhà vẫn phải có đàn ông.”

Giản Ngọc cười ngượng.

“Em nói thật với anh chứ không đùa. Lần này đi, em cũng không biết mình có về được nữa không. Anh phải về, lỡ như cả hai chúng em đều chết ở Dark Mountain thì phụ nữ và trẻ con ở nhà phải sống thế nào?”

Giản Ngọc không cười nổi nữa, vì anh nhận ra những gì Quan Triều Viễn nói là thật.

Họ chỉ là người, là con người mà thôi, đấu với ma cà rồng ư? Đùa gì đấy?

“Đừng nói những lời xui xẻo này.”

“Nếu em may mắn sống sót, Lam Lam cũng sống sót thì chúng em vẫn sẽ về, em không muốn công ty giống như lần trước.”

Lần trước trong những ngày tháng không có Quan Triều Viễn, Tập đoàn Dark Reign gần như ngừng hoạt động, sau này anh phải cố gắng lắm mới cứu được, nhưng vẫn bị người khác khống chế.

“Được, anh về.” Cuối cùng Giản Ngọc vẫn đồng ý, anh cũng không còn cách nào khác, đây là sự sắp xếp tốt nhất rồi. Không phải vì anh không nỡ xa Điềm Điềm và Lý Như Kiều, mà vì hai cậu con trai của Quan Triều Viễn vẫn phải dựa vào anh.

“Nếu em thật sự không về được nữa thì hai con trai em giao cho anh đó, em cho phép anh đánh chúng khi chúng mắc lỗi.”

Giản Ngọc hơi buồn cười, lúc này mà Quan Triều Viễn vẫn nói được những lời này.

“Anh sẽ không nương tay đâu, dù sao cũng không phải con ruột anh.”

“Mẹ kiếp! Anh thật sự nỡ đánh à? Chúng không có bố mẹ đã đáng thương lắm rồi!” Quan Triều Viễn lập tức trở mặt.

Giản Ngọc đứng dậy, nhìn nắng chiều nơi không xa: “Nếu cậu đau lòng thì hãy sống sót trở về.”

Giản Ngọc không ở lại nữa, anh đã quyết định quay về nên lập tức rời đi, khi đi còn để lại cho Quan Triều Viễn hai chiếc răng sói.

Quan Triều Viễn cũng không ngồi yên chờ chết nữa, Giản Ngọc vừa đi anh cũng lên đường đến Dark Mountain, thậm chí còn không nói cho Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên.

Ông Butt thấy Quan Triều Viễn đến một mình cũng rất khâm phục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK