Chương 2436
Tô Lam hoảng sợ, nàng vừa ngẩng đầu liền thấy được gương mặt lạnh như băng kia của Quan Triều Viễn: “Cậu chủ Lệ, sao anh lại ở chỗ này?”
“Tân Tự Dạng nói, em có việc gấp đi trước. Hóa ra là vì một người đàn ông sắp sửa trở thàng tội phạm giết người nên thất hồn lạc phách khóc lóc?”
Anh, đã biết.
Đúng vậy!
Lấy địa vị của nhà họ Lâm ở thành phố Hà Hải, Lâm An Nguyên điều tra một cái là ra.
Tô Lam cần môi, đột nhiên nằm lấy ống tay áo của anh: “Cậu chủ Lệ, cầu xin anh giúp tôi được không?”
Lời cầu xin này làm cho gương mặt của Quan Triều Viễn càng thêm u ám: “Em cầu xin tôi? Em kiêu ngạo như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên mở miệng, dùng từ xin này đấy nhỉ?”
“Cậu ấy khác.”
Nếu không phải vì cô thì Lâm An Nguyên cũng sẽ xung đột với Lê Duyệt Tư, càng sẽ không đẩy ngã cô ta.
“Cậu ta thì khác?” Quan Triều Viễn cười lạnh một tiếng, khóe miệng cong lên lạnh như băng: “Không giống đến mức nào mà có thể làm em đến khép nép cầu xin tôi?”
Lạnh lùng ném ra những lời này, Quan Triều Viễn nổi giận đùng đùng xoay người bước đi.
Tô Lam đứng ở tại chỗ há miệng thở dốc, không nói nổi một câu.
Quan Triều Viễn đi tới cửa, đột nhiên lại dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Còn không đi?”
Tô Lam cắn môi, sau một lúc rối rắm vẫn đi theo anh.
Lục Anh Khoa ở cửa miễn cưỡng đứng chờ, nhìn thấy Quan Triều Viễn đi ra, lập tức theo sau anh Cũng không biết Quan Triều Viễn nói gì đó, Lục Anh Khoa lại dừng bước.
Sau khi thấy Tô Lam đi ra, anh ta mới miễn cưỡng đi tới cạnh cô, cầm ô che mưa cho cô.
Mưa không ngừng rơi, bên trong Rolls-Royce, vẻ mặt Quan Triều Viễn lạnh lùng ngồi phía sau.
Tô Lam do dự một lát, vẫn lên xe.
Xe rất nhanh liền khởi động, đi dưới mưa.
“Cậu chủ Lệ…”
Tô Lam vẫn chưa kịp mở miệng, một chiếc khăn vàng rơi xuống, bao trùm lấy cô.
Quan Triều Viễn giơ tay, vẻ mặt lạnh lùng, động tác mạnh mẽ lau tóc cho cô.
Tô Lam không có phản kháng, dịu dàng mềm mại.
Cho đến khi tóc cô sắp khô, Quan Triều Viễn mới mở miệng: “Đừng vì người đàn ông khác mà lộ ra vẻ mặt đáng thương này trước mặt tôi, chẳng lẽ không em không biết em làm như vậy rất dễ chọc giận tôi sao?”
Nói xong, anh giữ khăn mặt một cái, rồi trùm lên người cô.
Tô Lam nhìn anh, đáng thương kéo lấy cánh tay anh: “Cầu xin anh.”
“Có phải em muốn cãi nhau với tôi?”
Tô Lam tủi thân cúi đầu “Hiện tại tôi cầu xin anh, lấy lòng anh còn không kịp, nào dám cãi nhau với anh.”
“Nhưng dáng vẻ đáng thương này của em, sẽ chỉ làm tôi càng thêm tức giận thêm thôi.
“An Nguyên, cậu ấy là bạn của tôi, cũng là người em trai duy nhất của tôi. Nếu không phải tôi, Thúy Vân cũng sẽ không.
Nghĩ đến Lâm Thúy Vân bởi vì cô mà đã đánh mất lần đầu tiên, mà em trai của cô ấy cũng vì mình mà phải ra tòa, Tô Lam chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy.