Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2001

“Được!” Quan Triều Viễn không nói thêm một lời đã ra khỏi phòng bếp. Tô Lam nhìn theo bóng lưng của anh và lặng lẽ thở dài.

“Mợ chủ thở dài gì vậy? Tình cảm giữa cậu mợ thật tốt.” Người giúp việc bên cạnh nói.

Tô Lam chỉ cười mà không nói gì. Cô hiểu rõ Quan Triều Viễn chỉ đến chỗ mình để báo cáo thôi, anh còn vội đi gặp con gái cưng.

Sở dĩ anh qua báo cáo là sợ mình mất hứng, dù sao trước đây bọn họ đã từng có lúc ầm ĩ không vui.

Quan Triều Viễn bước nhanh lên tầng và đẩy cửa phòng Cửu Cửu ra. Trong phòng không bật đèn, tối đen như mực.

“Bé Cửu Cửu, bố về rồi, con có nhớ bố không?”

Bé Cửu Cửu lại không trả lời. Quan Triều Viễn bật đèn mới phát hiện ra cô bé đứng trên chiếc ghế nhỏ nhoài người trước cửa sổ, hai tay nâng má suy nghĩ chuyện gì đó.

Gương mặt nhỏ nhắn núng nính thịt bị bàn tay ép ra hai đống thịt nhỏ, trông rất đáng yêu.

Bởi vì ai đó kiên trì nguyên tắc nuôi nấng, Cửu Cửu vẫn rất bụ bẫm, từ trước đến nay chưa từng gầy đi.

“Con sao vậy?” Quan Triều Viễn đi tới trước cửa sổ bế Cửu Cửu lên.

Cửu Cửu buồn bã nhìn Quan Triều Viễn, lập tức ôm cổ anh, nằm sấp trên vai anh, dáng vẻ đáng thương như vậy làm tim anh cũng sắp tan chảy rồi.

“Bố, con không muốn xa bố.”

“Ai nói con phải xa bố chứ?”

“Mẹ muốn đưa con tới trường mẫu giáo, con không muốn tới đó, con không muốn phải xa bố đâu.” Cửu Cửu bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn.

Đôi mắt to đen láy như quả nhỏ đảo quanh, quả thật làm anh thấy đáng yêu muốn chết.

“Con đã sắp ba tuổi rồi, các bạn nhỏ ba tuổi đều phải tới trường mẫu giáo, hơn nữa tới đó cũng đâu phải xa bố.”

“Sao lại không xa bố được chứ? Buổi sáng con còn phải dậy thật sớm, không thể nhìn thấy bố, không thể tới công ty với bố, cả ngày đều ở trong trường mầm non, về nhà cũng không nhìn thấy được bố, Cửu Cửu không muốn xa bố đâu.”

Cô bé nói mấy câu làm Quan Triều Viễn thấy ấm lòng, không ngờ con gái bảo bối của mình lại dính mình như vậy.

“Nếu con không muốn đi trường mẫu giáo thì để bố thương lượng với mẹ nhưng sớm muộn gì cũng phải tới trường thôi.”

“Không sao! Con tới trường mẫu giáo chậm ngày nào thì có thể ở với bố thêm ngày đó!”

Cửu Cửu lập tức vui mừng, ôm mặt Quan Triều Viễn điên cuồng hôn vài cái.

Con gái cưng đáng yêu như vậy, làm sao anh có thể không nuông chiều được chứ?

Buổi tối dù buồn ngủ nhưng Cửu Cửu vẫn vô lại ở trong phòng ngủ của Quan Triều Viễn và Tô Lam không đi, trốn mãi trong lòng anh, hai bố con không ngừng cười khúc khích.

Tô Lam trải chăn xong mới ho khan một tiếng, “Cửu Cửu, đến lúc con quay về phòng ngủ của mình rồi.”

Cửu Cửu đang cười híp mắt chợt xị mặt xuống. Cô bé và Quan Triều Viễn liếc nhìn nhau.

“Bố, hôm nay con ngủ với bố được không?”

Quan Triều Viễn vừa định mở miệng nói, Tô Lam đã lập tức từ chối: “Không được!”

Cửu Cửu mím môi rồi đột nhiên nảy ra một ý định, “Vậy bố qua phòng con ngủ với con đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK