Chương 1199
“Cô ấy sẽ không biết.”
“Em nói là nếu như, nếu như chị ấy biết thì sao? Anh nghĩ chị ấy sẽ thấy thế nào?”
Quan Triều Viễn lắc đầu: “Anh không biết.”
“Muốn biết suy nghĩ của chị ấy rất đơn giản. Bây giờ anh hãy tưởng tượng chị em đang tổ chức đám cưới với anh Ngọc, anh nghĩ thế nào thì chị em cũng sẽ nghĩ thế đó!”
Vẻ mặt Quan Triều Viễn bỗng trở nên rất khó coi, nếu vừa nãy có nhiều mây thì bây giờ đã bị mây đen bao phủ.
“Anh rể, đừng nói với em đây là điều không thể. Anh đã sắp xếp anh Ngọc đến bên chị em, chẳng phải là muốn giao chị em cho anh ấy sao? Vậy nên em tin rằng không lâu nữa họ cũng sẽ kết hôn, sẽ hôn nhau, sẽ lên giường và sinh con…”
“Đừng nói nữa!” Quan Triều Viễn quay người lại, giận dữ trừng mắt nhìn Tô Kiêm Mặc.
“Nhưng đây là sự thật, em không nói thì nó cũng là sự thật, anh có thể chịu được không? Có thể chị em không biết chuyện anh ở bên người phụ nữ khác, nhưng anh biết chị em sẽ ở bên anh Ngọc.”
Tô Kiêm Mặc nói xong lặng lẽ bước ra khỏi phòng, để Quan Triều Viễn ở lại một mình.
Quan Triều Viễn ngồi xuống giường, ôm đầu.
Anh là một người đàn ông có ham muốn chiếm hữu rất mạnh, ban đầu để Giản Ngọc ở lại Tập đoàn Dark Reign anh cũng đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều.
Nhưng vừa nãy Tô Kiêm Mặc nói đúng, nếu Tô Lam yêu Giản Ngọc thì hai người họ sẽ hôn nhau, sẽ lên giường, cũng sẽ sinh em bé.
Quan Triều Viễn cầm điện thoại lên nhìn Tô Lam trên màn hình điện thoại, nở nụ cười khổ.
“Tô Lam, em sẽ thật sự yêu người đàn ông khác sao?”
“Tô Lam, em sẽ hôn anh ta, sẽ lên giường với anh ta sao?”
“Tô Lam, em sẽ quên anh sao?”
Điều Quan Triều Viễn muốn nhất trước khi quay lại đây là Tô Lam quên mình, nhưng sau khi về anh phát hiện mình rất sợ, sợ cô sẽ quên mình.
Ở khu Rainbow, Giản Ngọc đã kể hết tất cả mọi chuyện cho Tô Lam.
Suốt cả quá trình, Tô Lam đều rất bình tĩnh, điều này nằm ngoài dự đoán của Giản Ngọc.
“Mọi chuyện là như vậy, Quan Triều Viễn chưa chết, tất cả đều là giả, được tạo ra để lừa em! Nếu anh đoán không nhầm hẳn là bây giờ cậu ta đang ở Love Valley.”
Tô Lam im lặng rất lâu, lâu đến mức Giản Ngọc tưởng cô đã ngủ.
“Lẽ ra em nên đoán ra từ lâu rồi mới phải!” Tô Lam đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như đã hiểu ra.
“Đoán ra chuyện gì?”
“Đoán ra có thể anh ấy sắp rời xa em! Sau khi Kiêm Mặc qua đời, anh ấy có chút kỳ lạ. Anh ấy không muốn em đi quay phim, muốn em ở nhà với anh ấy nhưng em không đồng ý, thật ra anh ấy chỉ muốn ở bên em thêm vài ngày mà thôi.”
Tô Lam vô cùng hối hận, khoảng thời gian đó cô cứ đắm chìm trong nỗi đau về cái chết của Tô Kiêm Mặc mà bỏ quên Quan Triều Viễn.
“Thật ra anh ấy để lộ rất nhiều sơ hở, chỉ là em không để ý, em nghĩ…”
Tô Lam chán nản day huyệt Thái Dương: “Em thật ngốc! Không ngờ em lại không nhìn ra!”
“Đương nhiên em không nhìn ra được rồi, nửa năm qua cậu ta luôn nghĩ cách để lừa được em, bao gồm việc đi công tác lên vùng núi tuyết cũng là sau này cậu ta nghĩ ra.”