Chương 2431
Quan Triều Viễn nhíu mày: “Như thế nào?”
“Tình huống cụ thể thì không rõ lắm, hình như là trong lúc đang quay thì nổi lên tranh chấp với người ta, bị người ta đẩy xuống cầu thang, hiện tại đang ở bệnh viện Hà Hải, đang hôn mê.”
Gương mặt Quan Triều Viễn vô cảm, chỉ thản nhiên nói, “Đi bệnh viện.”
“Vâng”
Lục Anh Khoa phanh lại, vội vàng quay đầu xe, chạy qua khu phố nơi bệnh viện Hà Hải.
Tô Lam ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng nhìn lén Quan Triều Viễn một cái.
Lời nói vừa rồi của Lục Anh Khoa, cô đều nghe được hết, cho nên hiện tại anh muốn đi xem Lê Duyệt Tư sao?
“Cậu chủ Lệ, để Lục Anh Khoa dừng bên kia chút đi, giao lộ phía trước là nhà ga, tôi có thể bắt xe quay lại”
Quan Triều Viễn không thèm nâng mắt “Cùng đi với tôi.”
Tô Lam không khỏi nhíu mày: Hai ngày trước Lê Duyệt Tư mang khí thế rào rạt chạy đến Lan Ly để gây sự với cô.
Bây giờ cô đối mặt với cô ta thế nào được?
Tô Lam vốn đang tính toán tranh thủ một chút, ai biết Quan Triều Viễn đột nhiên mở miệng : “Không phải các em đang muốn gặp nhau sao? Giờ lại đúng lúc.”
Tô Lam lập tức liền ngây ngẩn cả người: Thế mà anh đã biết chuyện này?
Dường như là nhận thấy được tâm tình của Quan Triều Viễn không tốt cho lắm, cho nên Tô Lam cũng không mở miệng Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa số, không nhắc lại chuyện xuống xe trước đó.
20 phút sau, xe vững vàng dừng trước trung tâm bệnh viện.
Quan Triều Viễn lạnh mặt đi tới cửa phòng bệnh, Na Na vừa thấy anh đến lập tức đứng lên: “Cậu chủ Lệ, rốt cục anh cũng đến đây.”
Chẳng qua cô ta còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Tô Lam đi theo sau anh, khuôn mặt kia nhất thời trầm xuống.
Quan Triều Viễn không đáp, trực tiếp đẩy cửa đi rồi đi vào.
Chỉ thấy Lê Duyệt Tư nằm ở trên giường bệnh, trên đầu dường như đang quấn băng ic này đã tỉnh táo.
Quan Triều Viễn quét một vòng trong phòng bệnh: “Anh ta đâu?”
Lê Duyệt Tư có chút lúng túng Điều này cô ta phải trả lời như thế nào?
Sao có thể nói là bởi vì cô ta điều tra chuyện Quan Triều Viễn và Lục Mặc Thâm cãi nhau, nên anh đã giận dữ quay về đế đô ?
Lời này cô ta cũng không biết nên nói ra khỏi miệng như thế nào.
“Mặc sâm vừa mới nhận một án tử, gần đây anh ấy có chút bận rộn. Hơn nữa công việc của em có chút đặc thù, nên suy cho.
cùng thì anh ấy cũng không thế ở cạnh em, huống chỉ chút vết thương nhỏ ấy…”
“Não chấn động là vết thương nhỏ, còn chết mới được xem như là vết thương lớn?”
Lê Duyệt Tư sửng sốt một chút, không ngờ rằng Quan Triều Viễn sẽ dùng giọng điệu nghiêm khắc đến như thế để nói chuyện với mình.
Cô bất đắc dĩ cười cười: “Anh biết em không có ý này mà “Ai, Tô Lam, sao cô lại tới đây?”