Chương 2204
Nghĩ đến đây, cô theo bản năng đưa tay kéo kéo vạt áo xuống, “Mẹ… mẹ không biết.”
Tô Mỹ Chi nghi hoặc, “Mẹ, sao mặt mẹ đỏ thế?”
Tô Lam chột dạ, “A… sao sao, có thể là do nóng quái”
“Nhưng ngay cả quần mẹ cũng không mặc, sao lại nóng được.”
Tô Lam nháy mắt đỏ bừng, “Tô Mỹ.
Chi, nếu con còn không xuống lầu, thì sẽ đến nhà trẻ muộn đấy!”
“Ai nha!”
Tô Mỹ Chỉ hoảng sợ hô một tiếng, vội vàng xoay người chạy đi ra ngoài.
Khi một lớn hai nhỏ xuống lầu, tên mặt người dạ thú Quan Triều Viễn kia, đang nghiêm trang ngồi ở trên bàn ăn ăn bữa sáng “Ba ơi!”
Tô Mỹ Chi lập tức chạy qua đó, thở hổn hển ôm đầu gối của anh.
Tô Lam oán hận liếc mắt nhìn anh một cái Quan Triều Viễn dường như nhận ra ánh mắt của cô, giương mắt nhìn cô, “Tôi biết tôi đẹp, nhưng là nhìn cũng không thể no bụng. Xác.
định không ngồi xuống ăn sáng à?”
Còn ăn sáng?
Bị anh ta làm giận đến no rồi!
Không muốn chuyện người lớn làm ảnh hưởng đến tâm tình trẻ nhỏ, Tô Lam vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Mẹ, về sau chúng ta đều ở với ba đúng không?” Tô Mỹ Chi bưng sữa, thật cẩn thận hỏi.
Quan Triều Viễn ngẩng đầu nhìn Tô Lam.
Vốn Tô Lam định thốt lên lời cự tuyệt, nhưng dưới sự uy hiếp của anh, cô đành đổi.
“Ừm!”
Nghiến răng nghiến lợi nói xong lời này, Tô Lam xem đĩa trứng ốp la trước mặt, trở thành gương mặt của Quan Triều Viễn, hung hăng chọt vào!
Sau khi ăn sáng xong, Tô Lam đưa hai thăng nhóc kia đến nhà trẻ, rồi đi làm Ở trên xe, Tô Lam vẫn là không thể tiêu giận.
Oán hận nói Quan Triều Viễn, đồ lưu manh nhà anh đừng đắc ý!
Một ngày nào đó tôi sẽ trả lại anh!
“Hắt xì!”
Trong chiếc xe Bentley màu đen, Quan Triều Viễn hắt xì một cái.
Mi tâm vừa nhíu:Tại sao vừa nấy anh lại có cảm giác sau lưng rất lạnh lẽo?
Lục Anh Khoa nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, “Ông chủ, không sao chứ?”
Quan Triều Viễn lắc đầu Nghĩ vừa rồi sau khi ông chủ của anh lên xe, khóe miệng vẫn hơi hơi giương lên, thực hiển nhiên, tâm tình của ông chủ cũng không tệ lắm.
Từ trước đến nay, anh ta vốn ít nói, phá lệ lắm miệng một câu, “Ông chủ, tất cả đều đang thuận lợi?”
Quan Triều Viễn vuốt ve đầu ngón tay, trên đó dường như còn lưu lại xúc cảm da thịt của Tô Lam.
Đối mặt với vấn đề của Lục Anh Khoa, hiếm có đáp lại, “Có thể coi là thuận lợi đi.”
Lục Anh Khoa nghe anh nói xong, khóe miệng cong lên, “Đúng rồi, ông chủ, Vương Tiến Phát bên kia đã phái người đến bệnh viện xem qua. Từ sau khi ông ta tỉnh lại, bởi vì nơi đó bị phế đi, cho nên trở nên cáu gắt hơn. Mấy ngày hôm trước bị đưa đến bệnh viện tâm thần trị liệu, người của chúng ta vẫn chưa thể tìm ra manh mối hữu dụng.”