Chương 1869
“Đó là vì anh không muốn nhắc lại chuyện tai nạn xe, đừng khóc nữa, mấy hôm nay sao khóc mãi thế? Chẳng phải đang tốt sao?”
Lê Thấm Thấm nép vào lồng ngực Mục Nhiễm Tranh: “Anh không cần lừa em, em biết chắc là do em. Xin lỗi, là do em nên sự nghiệp của anh mới rơi xuống đáy vực, do em nên anh mới để lại sẹo, do em nên anh mới trải qua những ngày khó khăn như vậy.”
Lê Thấm Thấm trò chuyện với Tô Lam thêm vài câu, vì thế cô biết chuyện Mục Nhiễm Tranh từng sống trong tầng hầm, anh còn bán nhà để quay phim.
“Đều đã qua rồi…” Mục Nhiễm Tranh vỗ nhẹ lên vai Lê Thấm Thấm: “Chẳng phải em nói anh có vết sẹo này rất nam tính sao?”
Lê Thấm Thấm bĩu môi cọ vào áo Mục Nhiễm Tranh: “Đó là em an ủi anh thôi.”
“Hả? Nói vậy là anh trở nên xấu trai rồi sao?”
“Không phải không phải, thực ra cũng rất đẹp trai, có vết sẹo này trông anh trưởng thành hơn một chút, khác với kiểu đẹp trai trước đây.” Lê Thấm Thấm vội giải thích, cô cũng biết Mục Nhiễm Tranh rất để ý đến ngoại hình của mình.
“Vậy em thích anh trước đây hay anh bây giờ?” Mục Nhiễm Tranh nâng mặt Lê Thấm Thấm lên, nhẹ giọng hỏi cô.
“Em thích hết, nhưng em thích anh bây giờ hơn.”
“Vậy là được rồi, chuyện quá khứ đều đã qua rồi. Nếu em cảm thấy thực sự có lỗi với anh vậy thì kết hôn với anh đi.”
Mục Nhiễm Tranh nói xong thì lấy một hộp nhẫn từ trong túi ra, sau khi mở hộp thì thấy chiếc nhẫn kim cương hồng đó!
Lê Thấm Thấm ngạc nhiên cầm lấy chiếc nhẫn kim cương hồng: “Anh còn giữ chiếc nhẫn này à? Nhưng lúc anh đính hôn chẳng phải đã dùng rồi sao? Đồ anh tặng người khác rồi còn đưa cho em.”
“Lúc đó anh lấy hết tiền của mình để mua một chiếc nhẫn khác, vì thấy em thích nên anh không nỡ dùng. Cho dù lúc anh khó khăn nhất thì anh cũng chưa từng nghĩ sẽ bán đi chiếc nhẫn này, cho nên, em đồng ý không?”
Mặt Lê Thấm Thấm vẫn còn nước mắt, nhưng đã không che được nụ cười.
“Anh cầu hôn thế này, có phải đơn giản quá không?”
“Ngốc! Đợi em lớn hơn một chút rồi anh lại chính thức cầu hôn em, bây giờ là hâm nóng tình cảm, dùng chiếc nhẫn này trói em lại trước.”
Mục Nhiễm Tranh nói xong thì cầm lấy tay Lê Thấm Thấm, đeo nhẫn vào ngón tay cô.
Lê Thấm Thấm làm dáng, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình rồi thuận thế hôn lên mặt Mục Nhiễm Tranh.
Làm sao Mục Nhiễm Tranh có thể chịu thỏa mãn với một nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước thế được, anh ấn cô lên tường rồi hôn cô.
“Cốc cốc cốc!” Bỗng nhiên tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
“Hắc Thổ, không hay rồi, bố Thấm Thấm tìm đến, giờ đang ở dưới lầu!” Giọng nói lo lắng của Tô Lam từ ngoài cửa truyền đến.
Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Mục Nhiễm Tranh đi tới mở cửa: “Sao ông ấy lại đến?”