Chương 3515
Đối mặt với người phụ nữ như vậy, phàm là đàn ông, đều không thể nào nói ra được hai chữ “không được”.
Lục Anh Khoa có chút khó xử.
“Cô Tô, chuyện này không thế nói với boss sao?”
Nếu Tô Lam thật sự cần, chỉ cần mở miệng nói với Quan Triều Viễn, có lẽ chuyện này sẽ dễ hơn.
“Không thể để anh ấy biết, nên tôi mới xin anh giúp đỡ”
Tô Lam biết, lần trước nhờ anh ta đi điều tra tung tích của Tô Duy Nam đã là chuyện rất khó rồi.
“Xin lỗi anh, Lục Anh Khoa, tôi thật sự không nghĩ ra còn ai có thể giúp được tôi.”
Lúc Tô Lam nói câu này, vẻ mặt vô cùng cô đơn “Tôi biết, nếu chuyện này để Quan Triều Viễn biết, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Nếu anh cảm thấy khó quá, tôi có thể ra ngoài tìm cách khác…”
Tô Lam còn chưa nói xong, Lục Anh Khoa đã lên tiếng: “Khi nào cô cần?”
Nghe anh ta nói vậy, ánh mắt Tô Lam lập tức sáng lên.
“Anh đồng ý giúp tôi sao?”
Lục Anh Khoa không gật đầu cũng không lắc đầu: “Tôi sẽ cố gắng”
Rốt cuộc Tô Lam cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh”
Lục Anh Khoa bẵng lòng giúp đỡ, coi như lần này không thể lấy được, cô cũng không cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Nhưng lúc Lục Anh Khoa biết mười giờ đêm nay phải có đồ, chân mày anh ta khẽ nhíu lại.
Nhưng biểu hiện ấy rất nhanh đã biến mất, mặt anh ta trở lại vẻ lạnh lùng như thường ngày.
Sau khi nói chuyện xong, Lục Anh Khoa và Tô Lam một trước một sau đi ra khỏi phòng hội trường tầng một.
“Lục Anh Khoa, lần này thật sự vô cùng cảm ơn anh”
Tô Lam đi theo sau lưng Lục Anh Khoa, nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Nhưng Lục Anh Khoa còn chưa kịp đáp lại, sau lưng hai người đã truyền tới giọng nói trầm khàn: “Cảm ơn cái gì?
Nụ cười trên mặt Tô Lam cứng lại, cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo.
Cô cứng nhắc quay đầu lại, quả nhiên thấy được Quan Triều Viễn mặc âu phục màu đen.
Anh đi ra từ thang máy VIP chuyên dụng cho giám đốc, đang đi về phía cô.
Một tay Quan Triều Viễn đút trong túi, ánh mắt sâu thẳm mà lãnh đạm Ánh mắt ác liệt kia liếc qua Tô Lam, sau đó lại liếc qua Lục Anh Khoa ở gần đó.
Anh dừng lại cách Tô Lam chưa tới một mét.
“Lục Anh Khoa giúp em làm gì vậy?
Dưới cái nhìn chăm chú của Quan Triều Viễn, Tô Lam cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh.
Giống như có thể vọt lên miệng bất cứ lúc nào.
Hai tay giấu phía sau bấu chặt vào lòng bàn tay, cô không ngừng nhắc nhở mình phải tỉnh táo.
Lục Anh Khoa đứng sau lưng Tô Lam thấy được động tác nhỏ này của cô.