Chương 2766
“Anh sợ em xấu hổ” Lục Mặc Thâm khóe miệng giật giật.
Giọng nói của anh không có cảm xúc trong mấy chữ ngắn ngủi, nhưng lại khiến nụ cười của Lê Duyệt Tư đông cứng lại Cô ấy mỉm cười và nhìn Quan Triều Viễn: “Làm sao có thể như vậy được? Em với Quan Triều Viễn rất là thân thiết mà.”
“Nhưng em không nói chuyện với họ”
Lục Mặc Thâm liếc nhìn Tô Lam và Lâm Thúy Vân Lê Duyệt Tư khẽ giật khóe miệng, cầm ly rượu của Lục Mặc Thâm lên và nâng ly chúc mừng họ: “Nào, tôi nâng ly các cô một ly”
Lâm Thúy Vân và Tô Lam nhìn nhau, cuối cùng, cũng cầm ly rượu trước mặt, nhấp một ngụm rồi đặt xuống. Nhưng Lê Duyệt Tư đã ngửa đầu và uống hết.
Sau đó cô ấy đặt ly rượu xuống một cách duyên dáng và quay lại nhìn Lục Mặc Thâm: “Nhìn xem, Mặc Thâm, sau khi uống hết ly rượu này không phải là đã quen biết rồi sao? Nếu là bạn bè của của anh sao lại mãi không giới thiệu với em, bọn họ cũng không biết em là vị hôn thê của anh, vậy thì làm sao có thể làm quen với em được?”
Lâm Thúy Vân đảo mắt im lặng: Hóa ra nữ thần họ Lê đến đây cả nửa ngày cũng chỉ để tuyên bố chủ quyền mà thôi.
Nhưng cũng không biết tại sao, Lâm Thúy Vân luôn cảm thấy rằng một sự thù địch không thể giải thích đang hướng đến cô.
Cô lúng túng hảng giọng: “Ồ, cái đó, tôi mới nhớ ra mình còn có chuyện phải giải quyết. Nếu không có chuyện gì thì mọi người cứ nói chuyện đi, tôi xin phép đi trước.”
Chỉ là Lâm Thúy Vân vừa mới đứng lên, liền có người nắm lấy cổ tay của cô. Cô quay đầu nhìn và phát hiện ra đó là Lê Duyệt Tư.
“Tên cô là Lâm Thúy Vân, phải không?”
Lâm Thúy Vân sững sờ trong một giây, nhưng ngay sau đó đã thành thật gật đầu và trả lời: “Vâng là tôi.”
“Vi cô cũng là bạn của Mặc Thâm nên chúng ta hãy ngồi lại với nhau và làm quen một chút nhé.”
Lê Duyệt Tư đưa tay ra và ấn Lâm Thúy Vân xuống: “Nghe nói em cũng học khoa diễn viên?”
Lâm Thúy Vân gật đầu.
Sau khi cân nhắc một hồi, Lâm Thúy Vân đã nuốt lại những lời khen Lê Duyệt Tư là nữ thần. Người xưa thường nói yêu nhau yêu cả đường đi. Bởi vì Lê Duyệt Tư luôn thích tìm lỗi của Tô Lam, nên cô cũng bắt đầu không có thiện cảm với cô ấy.
“Đây là danh thiếp của tôi. Nếu sau này muốn tìm vãi diễn, có thể gọi điện thoại cho tôi”
Lê Duyệt Tư lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi xách của cô ấy và đưa nó. Lâm Thúy Vân hẳng giọng và cười nói: “Nữ thần Lê, cô hiểu lâm rồi. Thực ra, tôi và Tô Lam đều là học trò của giáo sư Lục.
Giáo sư Lục và anh Quan đã thẳng trong trận đấu bóng rổ hôm nay. Chúng tôi muốn cảm ơn họ…”
“Trận đấu bóng rổ?”
Lê Duyệt Tư nhướng mày nhìn Lục Mặc Thâm: “Mặc Thâm, sao hôm nay em không biết anh có trận đấu bóng rổ? Không phải anh nói hôm nay có cuộc họp quan trọng sao?”
Lục Mặc Thâm đặt ly rượu vang đỏ sang một bên và nhàn nhạt ngước nhìn cô: “Em thực sự muốn biết?”
Lúc này, nụ cười trên mặt Lê Duyệt Tư gần như đông cứng lại một cách rất rõ ràng, nhìn vào cũng có thể cảm nhận được sự ¡ của cô lúc này.
Cô khẽ nhìn anh và quả quyết gật đầu: “Chẳng lẽ em lại không được biết sao?”
“Vậy thì em đi theo anh.”
Lục Mặc Thâm đứng dậy, nắm lấy cổ tay Lê Duyệt Tư và sải bước về phía ban công.
Lục Mặc Thâm vừa buông tay thì Lê Duyệt Tư theo quán tỉnh phải tiến lên hai bước thì mới có thể đứng vững.
Cô tựa hai tay vào lan can trên ban công, và trong đầu cô lúc này không cảm thấy gì ngoài một khoảng trống rỗng, toàn thân cô dường như đang run rẩy: “Mặc Thâm, anh có phải là đã hối hận rồi? Anh thay lòng đổi dạ rồi có phải không?”