Chương 655
Trong đầu Quan Triều Viễn đều là suy nghĩ không hay.
Anh nhanh chóng điều chỉnh vô lăng, lái về phía biển Tình Nhân.
Mặc dù mọi người đều nói Tô Lam là một cô gái độc lập và mạnh mẽ, nhưng Quan Triều Viễn biết, tất cả mạnh mẽ và độc lập của Tô Lam đều là giả vờ, thực ra cô là một cô gái vô cùng yếu đuối.
Một khi cô đi vào ngõ cụt…
Càng nghĩ Quan Triều Viễn càng sợ hãi, anh đạp mạnh chân ga.
Xe chạy rất ấu trên đường khiến nhiều người bất mãn.
Quan Triều Viễn chẳng quan tâm nhiều như thế, anh chỉ muốn lập tức đến biển Tình Nhân!
Biển Tình Nhân là thắng cảnh nổi tiếng của thành phố Z, lúc mùa hè sắp đến thì ở đây có rất nhiều khách du lịch, bây giờ là mùa đông nên khách du lịch không nhiều lắm Quan Triều Viễn đến biển Tình Nhân, anh lập tức xuống xe.
Hôm nay là ngày thủy triều dâng nên tất cả các bãi biển của biển Tình Nhân đều chặn lại không cho phép du khách đi vào, chỉ mở từ phần đê biển trở lên Đi dọc bờ đê là cầu Tình Nhân nổi tiếng, cây cầu có màu trằng rất đẹp, uốn cong kéo dài cho đến mặt biến của biển Tình Nhân.
Ở cuối cây cầu là nơi đẹp nhất để ngắm biển Tình Nhân.
Có thể quan sát trước được thủy triều dâng, hôm nay thủy triều không cao nên cầu Tình Nhân cũng được mở.
Luôn có người qua lại để nhắc nhở mọi người chú ý an toàn.
Quan Triều Viễn tìm bóng dáng Tô Lam trong đám đông.
Vốn dĩ mùa đông không nhiều du khách, cộng thêm hôm nay thủy.
triều dâng, bãi biển bị chặn nên chỉ lác đác vài người.
Ở trên cầu Tình Nhân thì đông hơn một chút, bên này có người chuyên đến ngắm thủy triều lên, đã lắp đặt xong giá đỡ máy ảnh, chuẩn bị quay lại cảnh tượng ngoạn mục của khoảnh khắc thủy triều dâng.
Đột nhiên Quan Triều Viễn nhìn thấy một bóng dáng màu trắng.
“Tô Lam!”
Lúc này, anh không nhìn xem xung quanh có ai, đang định đi về phía bóng dáng màu trắng kia thì một tiếng cộp vang lên!
Bồng nhiên có người tóm lấy cánh tay Quan Triều Viễn.
“Anh có chuyện gì thế? Không có mắt sao, đụng rơi máy ảnh của tôi rồi!”
Trên đất là một chiếc máy ảnh đã vỡ.
Đúng lúc này, Quan Triều Viễn nhìn lại bóng dáng màu trắng kia thì đã không thấy đâu nữa, anh nhìn xung quanh vẫn không có.
“Nói với anh đấy, anh làm sao thế? Máy ảnh này của tôi rất đất, hôm nay đặc biệt đến ngắm thủy triều dâng, giờ ngắm thủy triều không được mà máy ảnh cũng vỡ rồi!”
Quan Triều Viễn sờ túi, anh không mang theo ví tiền!
“Tôi đền cho anh, anh đưa cách liên lạc với anh cho tôi, tôi sẽ bảo thư ký của tôi bồi thường gấp đôi cho anh!”
Quan Triều Viễn muốn đi, người này lại tóm lấy anh!
Người này quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, không khỏi cười khẩy một tiếng.