Chương 1966
“Anh nghe thấy chưa?”
“Nghe rồi, anh nghe rồi!”
Hai người đang nói thì bỗng thấy Tam Tam đứng ở cửa.
Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn rồi lập tức vẫy tay với Tam Tam: “Tam Tam, tới đây!”
Tam Tam nhìn Quan Triều Viễn với vẻ cảnh giác, mấy hôm nay Quan Triều Viễn không thể ra khỏi phòng nên Tam Tam không thấy Quan Triều Viễn.
“Không sao đâu, mau đến đây, con không quen bố con sao?”
Tam Tam vẫn không nhúc nhích, Tô Lam chỉ đành đi tới cửa, cố gắng ngồi xổm xuống.
“Tam Tam, mẹ biết hôm đó đã khiến con sợ, những lời bố nói không phải thật đâu. Mỗi người đều sẽ phạm sai lầm, nhưng nếu biết sai rồi sửa sai là tốt, chúng ta phải cho bố một cơ hội để sửa chữa đúng không nào?
Tô Lam nói rất dịu dàng, cô tin rằng con trai mình có thể nghe hiểu.
“Trước đây Tam Tam cũng từng phạm lỗi, mẹ và bố cũng từng phạt Tam Tam, nhưng chỉ cần Tam Tam sửa sai thì mẹ và bố đều yêu thương con phải không nào? Bây giờ đến lượt bố phạm lỗi, có phải chúng ta cũng nên làm như vậy không?”
Quan Triều Viễn ngồi trên giường không nghe tiếp được nữa: “Em đừng có nói phạm lỗi phạm lỗi mãi thế, anh phạm lỗi rồi, lẽ nào còn bắt anh phải nói với con trai…”
“Anh im miệng cho em!” Tô Lam quay đầu mắng.
Quan Triều Viễn không dám nói nữa.
Sao bây giờ người phụ nữ của anh trở nên hung dữ thế này? Như vậy không đáng yêu chút nào cả!
“Được không Tam Tam?”
Tam Tam do dự rất lâu rồi mới gật đầu.
“Bố có rất nhiều lời muốn nói với con, Tam Tam là một bạn nhỏ tốt, Tam Tam phải nghiêm túc nghe bố nói nhé?”
Tam Tam lại gật đầu.
“Vậy mẹ ra ngoài đây, mẹ đi làm bánh mì cho Tam Tam, ngoan nhé.”
Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam, nói với con trai thì dịu dàng là thế, nói với mình thì như ăn phải thuốc súng vậy!
Từ khi nào mà địa vị của anh trở nên thấp thế này?
Lúc Tô Lam sắp đi, Tam Tam vẫn ôm chân cô, có vẻ như đầy ý thù địch với Quan Triều Viễn, cũng có vẻ như là sợ hãi.
“Sẽ không sao đâu, Tam Tam, dũng cảm lên nào. Mẹ để cửa mở, nếu bố dữ với con thì con lập tức chạy ra ngoài nhé?”
Lúc này Tam Tam mới buông chân Tô Lam ra, lúc Tô Lam ra ngoài đã để cửa mở, cô nhìn hai bố con, cũng không biết Quan Triều Viễn có thể làm được hay không.
Sau khi Tô Lam đi, Quan Triều Viễn vẫy tay với Tam Tam: “Nhóc con, đến đây!”
Tam Tam đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Quan Triều Viễn vỗ đùi: “Bố gọi con không nghe có phải không?”