Chương 2262
“Cô… Sao cô có thể nói như vậy được chứ? Tôi là người bị vạ lây? Cô là đầu sỏ gây nên chuyện này, dựa vào đâu lại tức giận lên người tôi?”
“Im hết đi” Quan Triều Viễn đột nhiên quay đầu, âm thanh lạnh như băng Trong lòng Vương Bích Vân run lên, không dám nói nữa.
Cô lo lắng nên vẫn đi theo lên.
Quan Triều Viễn đi đến cổng vào, cục trưởng Lý đã lập tức đi tới: “Triều Viễn, chúng tôi đã phái đội cứu viện chuyên nghiệp đến rồi, đang tiến hành điều tra hiện trường. Nếu cậu bé còn ở trong rừng, khẳng định sẽ tìm thấy. Anh ở đây chờ tin tức là được”
Quan Triều Viễn quay đầu, nhìn thoáng qua Tô Lam đang nước mắt lưng tròng, nói: “Tôi tự đi tìm”
“Chỉ là đường đi gập ghềnh khó di…”
Quan Triều Viễn nhíu mày, quay đầu nhìn cô: “Mưa rồi, trời tối đường trơn, ở chỗ này chờ tôi, được chứ?”
“Tôi đi cùng anh” Tô Lam kiên định vô cùng.
Triều Viễn không nói thêm gì nữa, dẫn cô lên một chiếc xe việt dã, xuất phát theo đội cứu trợ.
Tốc độ xe rất nhanh, trong xe có mở hệ thống máy sưởi, nhưng cơ thể Tô Lam vẫn còn run rẩy.
Quan Triều Viễn biết đứa bé là sinh mệnh của cô: “Yên tâm đi, đội cứu việc đã cử bốn phân đội, lân này chúng ta đi là để đón thằng bé”
*Ừ..” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lam tái nhợt, cô gật gật đầu.
Cô rất áy náy.
“Nghe nói, trong mấy ngày tôi không ở đây đã xảy ra rất nhiều chuyện?” Quan Triều Viễn mở miệng hỏi, muốn làm giảm sự chú ý của cô.
Có lẽ bởi vì vừa rồi rất sợ hãi, cho nên bây giờ nhìn Quan Triều Viễn, Tô Lam không kìm lòng được mà muốn nói hết ra: “Nhà họ Vương… Muốn đưa hai con trai đi”
“Nhà họ Vương?”
*Ừ. Chúng tôi đã làm xét nghiệm DNA, hai đứa bé…”
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam không thể nói tiếp được nữa, lập tức đoán ra được kết quả xét nghiệm DNA.
Sâu thẳm trong con ngươi lóe lên ánh sáng, trong đầu hiện lên bộ dáng đáng yêu của hai đứa nhỏ: “Nếu cô không muốn, hai đứa bé vẫn mãi mãi mang họ Tô”
Tô Lam ngạc nhiên một chút.
Quay đầu nhìn anh.
Đột nhiên nhớ tới những lời của Vương Bích Vân nói.
Bây giờ xã hội được cai trị bởi luật pháp, đều có thể giở thủ đoạn được. Đổi trắng thay đen sẽ là một chuyện rất lớn.
Cô lắc đầu: “Tôi biết anh có thể làm được việc này, nhưng sức mạnh dư luận không thể nào lường trước được…”
Xe đột nhiên đi chậm lại Khuôn mặt anh tuấn của Quan Triều Viễn tiến tới gần: “Cô… Đang lo cho tôi sao”
Tô Lam nhăn mày lại: “Tôi không có, “Làm bác sĩ của tôi, lo lắng cho tôi cũng là chuyện bình thường, không cần phải vội vàng phủ nhận như vậy. Chỉ là bác sĩ Tô hãy làm tròn lời hứa lúc đầu của mình, dùng kỹ thuật cao siêu của cô làm cho tôi hạnh phúc đi”