Chương 2501
Anh từ trên cao nhìn xuống cô: “Nói thử xem, sao lại không giống nhau?”
Trong giọng nói của anh mang theo chút lạnh lùng, đôi mắt đẹp lóe lên một chút nguy hiểm.
Lúc này Tô Lam thật sự hiểu cảm giác muốn chết cho xong Con người này ngang nhiên uy hiếp mình như vậy, làm sao mình có thể nói chuyện cho đàng hoàng đây?
“Ừm”
Thấy đến lúc này rồi mà Tô Lam vẫn còn phân tâm suy nghĩ đâu đâu, Quan Triều Viễn có chút không hài lòng nheo mắt lại.
“Tôi nói tôi nói” Tô Lam lập tức tiếp lời: “Anh ta, bọn họ là người yêu của nhau.
Nghe…Nghe nói còn sắp đính hôn rồi.
Còn…Còn…Chúng ta…”
Dường như đoán được cô sắp nói gì tiếp theo, Quan Triều Viễn lập tức ngắt lời: “Nói cho cẩn thận”
Tô Lam nghẹn lời Đầu Quan Triều Viễn cúi càng lúc càng thấp, đến hơi thở cũng càng lúc càng áp sát vào mặt cô.
Tô Lam hốt hoảng quay mặt đi nơi khác.
Quan Triều Viễn chống tay trái lên thành ghế giam cô lại Tay phải anh cũng không để yên, từng ngón tay thon dài đặt trên đùi cô từ từ men dần lên trên.
Mỗi một lần như vậy, cơ thể Tô Lam bất giác run lên từng hồi Đột nhiên đôi mắt của Quan Triều Viễn tối sầm lại, cô quá nhạy cảm rồi.
Nhìn cô như vậy, dường như anh lại phát hiện ra một điều thú vị trên cơ thể cô.
Người đàn ông vừa đe dọa vừa dụ dỗ: “Nói đi”
Toàn thân Tô Lam run rẩy, đến đầu quả tim cũng bắt đầu run lên: “Bọn họ…Bọn họ không thật lòng với nhau, cậu Tư nhìn qua có vẻ nhiệt tình nhưng thật ra chỉ là giả vờ, còn chúng ta không hề giống bọn họ”
“Tiếp tục” Quan Triều Viễn gật đầu hài lòng.
Vẫn còn muốn tiếp tục nữa ư?
Tô Lam cảm thấy mặt của mình sắp bị nướng chín rồi Tô Lam cầm lấy bàn tay Quan Triều Viễn đang dùng để chiếm tiện nghi của mình, cô làm nững nhẹ nhàng nói: “Cậu Quan…”
Quan Triều Viễn nhìn cô chằm chằm.
Gần đây cô nhóc này càng ngày càng biết cách làm nũng, càng dùng càng thành thạo.
Nhưng lần này…
Quan Triều Viễn vươn tay ôm cô vào lòng: “Lần này cho dù em có làm nũng cũng không thoát được tội.”
Nếu anh không ép buộc cô nhóc này thì cô sẽ không hiểu rõ tình cảm của mình.
Để mỗi lần cô khỏi phải tự gạt người dối mình.
Tô Lam: ”…”
Hừi Cái tên khốn này!
Không biết cuối cùng hôm nay anh đã uống nhầm thuốc gì?
Thậm chí ngay cả mình làm nũng mà cũng không có tác dụng.
“Em nói nghe xem, chúng †a khác bọn họ như thế nào?”