Chương 3153
Tân Tấn Tài nghĩ hoặc nhấp nghe: “Cái cậu học sinh tiếu học đang chơi nhân vật Chân Lạc kia, mau trả điện thoại lại cho cha cậu đi, Người chơi nhân vật Chân Lạc?
Đây chẳng phải là đang nói chính anh ta hay sao?
Tần Tấn Tài suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi Bên ngoài văn phòng của bác sĩ.
“Tô Lam, có Tô Lam ở đây không?”
Tiếng gọi của một nữ bác sĩ cất lên Quan Triều Viễn quay đầu lại phát hiện Tô Lam đang dựa vào ghế sô pha lim dim ngủ, nên anh đứng dậy đi vào văn phòng: “Tôi là chồng của cô ấy, có chuyện gì cứ nói với tôi là được.”
Nữ bác sĩ này rất thân với Tân Tấn Tài, cho.
nên cũng nhận ra Quan Triều Viễn: “Cậu Lệ, là thế này, báo cáo xét nghiệm máu của cô Tô đã có rồi, hàm lượng HCG và progesterone đều vượt quá mức bình thường rất nhiều.”
“Tôi nghỉ ngờ là cô Tô đang mang thai, nhưng mà…”
Nữ bác sĩ chưa kịp nói xong thì đột nhiên có tiếng mở cửa.
Quan Triều Viễn và bác sĩ đồng thời quay đầu lại thì nhìn thấy Tô Lam đang ngây ngốc đứng ở cửa “Bác sĩ, cô vừa nói cái gì cơ?”
Tô Lam thãn thờ nhìn chắm chằm nữ bác sĩ, giống như không thể tin vào tai mình.
“Ý của bác sĩ là tôi…tôi có thai rồi sao?”
Nụ cười trên mặt nữ bác sĩ hơi cứng lại “Thực ra là như thế này…”
Trước khi bác sĩ kịp nói xong thì đã nhìn thấy ánh mắt không đồng tình của Quan Triều Viễn phóng tới Bác sĩ sững người một chút “Theo dữ liệu trên báo cáo xét nghiệm máu, đích thực là có khả năng mang thai, có điều vẫn cần phải thực hiện một số các kiểm tra chỉ tiết siêu âm B mới có thể kết luận kết quả cuối cùng.”
Tâm trạng của Tô Lam hơi phức tạp, bước mấy bước đến bên cạnh Quan Triều Viễn, năm lấy tay anh: “Bây giờ em sẽ đi làm siêu âm B ngay”
Quan Triều Viễn không phản đối, anh đứng dậy đi theo Tô Lam ra ngoài.
Khi đến bên cửa, anh lại quay đầu nhìn vị nữ bác sĩ một lần nữa.
Nữ bác sĩ hiểu ý gật đầu.
Từ văn phòng bác sĩ đến phòng siêu âm Doppler màu chỉ có một đoạn ngắn mà khi Tô Lam bước tới, gương mặt cô đã đỏ bừng.
Cô vô thức đưa tay vuốt ve bụng mình, tựa đầu vào vai Quan Triều Viễn: “Vậy mà chúng ta cũng đã có cục cưng rồi”
Thật là thần kì.
Rõ ràng là bụng cô phẳng lì, không có bất kì phản ứng lạ nào hết “Không biết là bé trai hay bé gái Quan Triều Viễn nghe Tô Lam thì thầm bên ai thì nhìn cô.
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột vừa rồi của Tô Lam đã cắt ngang lời bác sĩ định nói, không biết vì sao, trong lòng anh luôn có một loại dự cảm bất an.
“Triều Viễn, Triều Viễn ơi?”
Một bản tay thanh tú huơ huơ trước mắt anh, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng hồi thần lại.
Nhìn kỹ lại thì thấy Tô Lam đang bĩu môi nhìn anh.
“Em đang nói chuyện với anh đó, suy nghĩ cái gì mà chú tâm vậy?”