Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1959

“Không có cách thì không biết nghĩ cách à? Sao có thể nghĩ đến cách ngu xuẩn như vậy? Mẹ nói cho con biết, nếu lần này Tô Lam cãi nhau với con thì con phải nhịn cho mẹ, con bé làm ầm lên cũng là điều nên làm thôi!”

Quan Triều Viễn không đáp.

“Mẹ nói con có nghe không?”

“Con biết rồi!” Quan Triều Viễn không vui.

“Dù sao thì mẹ cũng nói với con, lần này Tô Lam rất tức giận, con nằm trong phòng ba ngày ba đêm mà con bé không hề đến thăm con đâu.”

Lúc này Quan Triều Viễn mới để ý: “Vậy cô ấy ở đâu?”

“Con bé với Tam Tam ở trên gác lửng.”

“Tùy!” Quan Triều Viễn lật người khiến vết thương đau đớn.

Anh vẫn đang giận đấy! Nhớ đến những lời hôm đó Tô Lam nói với anh thì anh vô cùng tức giận!

“Giờ đã không có chuyện gì rồi, con xem ba người nhà các con đi, giận hờn cái gì? Đợi con khỏe hơn chút thì đi nói vài dễ nghe với Tô Lam, con đừng quên Tô Lam đang mang thai.”

Mục Chỉ Huyên thấy Quan Triều Viễn không lên tiếng thì cũng không nói thêm nữa.

Trong căn phòng trên gác lửng, Tam Tam ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Tô Lam ngồi bên cạnh, vẫn luôn ở cùng cậu bé.

Tô Lam đứng dậy, cầm bánh pudding dâu đã làm xong ở trên bàn tới.

“Tam Tam, bao lâu rồi con chưa ăn bánh pudding dâu mẹ làm nhỉ? Mau thử đi, ngon lắm đấy.”

Tam Tam như không nghe thấy, cậu bé vẫn ngây ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Tô Lam chỉ đành cất pudding dâu đi, Tô Kiêm Mặc từ bên ngoài bước vào.

“Tam Tam, cậu đưa cháu đi cưỡi hươu nhé? Hay là chúng ta đến cây lớn chơi đi? Chẳng phải cháu thích bắt đom đóm sao? Tối nay chúng ta đi.” Giọng điệu phấn khích của Tô Kiêm Mặc cũng không thể thu hút được sự chú ý của Tam Tam.

Cậu bé như đột nhiên mất đi khả năng ngôn ngữ, không nói chuyện với ai cả.

Lúc dẫn cậu bé đi ăn cơm, cậu bé cũng sẽ ăn cơm, lúc đưa đi tắm thì cũng không từ chối, đưa đi ngủ thì cậu bé sẽ lên giường ngủ.

Trông như rất ngoan ngoãn nhưng lại luôn cảm thấy như thiếu cái gì đó.

“Kiêm Mặc, vô ích thôi, em cứ đi làm việc đi.”

“Chị, chị đừng lo quá, con nít mà, chắc là thằng bé sợ quá thôi, có thể hai ngày sau là ổn.”

“Ừm.” Tô Lam đáp, cô cũng hi vọng hai ngày sau sẽ ổn.

“À, anh rể tỉnh rồi.”

“Biết rồi.” Ánh mắt Tô Lam không chút gợn sóng, như thể đang nghe một chuyện không liên quan gì đến mình.

Tô Kiêm Mặc há miệng cũng không nói ra lời, ngay cả cậu cũng cảm nhận được giữa hai người này có vấn đề rồi.

Sau khi Tô Kiêm Mặc đi, Tô Lam vẫn luôn ngồi bên cạnh Tam Tam.

“Tam Tam, mẹ biết con sợ hãi, nhưng bây giờ tất cả đều qua rồi, mẹ đảm bảo những chuyện này sẽ không xảy ra nữa, con phải khỏe nhé.”

Tô Lam vừa nói vừa xoa đầu Tam Tam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK