Chương 1517
“Bất kể nói thế nào thì con cô vẫn gọi tôi là dì. Nếu năm năm sau cô ra tù có thể hối cải, tôi sẽ trả đứa trẻ lại cho cô.”
Tô Lam đứng dậy nhìn Tô Nhược Vân.
“Cô đã làm sai nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ còn muốn làm sai nữa sao? Cô còn muốn con mình cùng gánh chịu hậu quả cho những sai lầm của cô à? Cô nên trưởng thành, nên tỉnh ngộ đi.”
Tô Lam nói xong những lời này thì đi thẳng ra khỏi phòng họp.
Tô Nhược Vân ngồi một người trong phòng họp, đôi mắt đờ đẫn.
Có lẽ Tô Lam nói không sai, cô ta nên trưởng thành, nên tỉnh ngộ rồi.
Sau khi rời khỏi đó, Tô Lam về thẳng nhà. Cô vừa định vào thăm bé cưng lại bị Quan Triều Viễn chặn ở cửa phòng của trẻ.
“Sao anh không cho em vào trong?”
“Em nhắm mắt lại, anh cho em xem thứ tốt!” Quan Triều Viễn nói xong che mắt Tô Lam.
“Anh lại giở trò gì mà ra vẻ thần bí thế?” Tô Lam phàn nàn nhưng vẫn phối hợp với Quan Triều Viễn.
“Lát nữa em sẽ biết!”
Quan Triều Viễn dẫn Tô Lam vào phòng trẻ con, “Được rồi, em có thể nhìn!”
Tô Lam mở mắt ra, nhìn thấy bé cưng đang đứng ngay phía trước của mình, lẫm chẫm bước từng bước về phía mình!
Cậu bé toét miệng cười, “Mẹ…”
Tô Lam ngây người. Con trai mình biết đi rồi!
Mấy ngày trước Tô Lam vẫn luôn lo chuyện vụ án nên ít có thời gian làm bạn với con, chỉ nghe đám người giúp việc nói bé cưng đã bắt đầu học đi nhưng nghĩ cậu bé còn chưa tròn một tuổi, chắc không học được.
Cô không ngờ cậu bé lại biết đi nhanh như vậy!
Bé cưng nhào vào trong lòng của Tô Lam.
“Bé cưng, sao con giỏi vậy, không ngờ đã biết đi rồi!”
“Đương nhiên rồi, con trai anh mà lại!” Quan Triều Viễn có vẻ đặc biệt kiêu ngạo.
“Đúng vậy, con trai anh sắp một tuổi mà thậm chí còn chưa có nổi một cái tên đấy!”
Nhắc đến tên của bé cưng, hai người đều cảm thấy vô cùng đau khổ. Bé cưng sắp một tuổi mà bây giờ bọn họ vẫn chỉ gọi bé cưng bé cưng, ngay cả một cái tên đàng hoàng cũng không có.
“Trước sinh nhật bé cưng một tuổi, anh chắc chắn sẽ đặt tên cho con!” Quan Triều Viễn nói rất chắc chắn.
“Bé cưng của chúng ta sắp một tuổi rồi, anh nên nhân cơ hội này mở tiệc ăn mừng đi. Gần đây trong nhà không mấy vui vẻ, phải làm náo nhiệt một chút!”
“Được, anh không có ý kiến.”
Trong nhà này quả thật đã lâu không có tổ chức tiệc mừng gì, lần trước có lẽ là lúc bé cưng tròn một trăm ngày, đến bây giờ đã hơn nửa năm rồi.
Mọi chuyện đã lắng xuống, cũng đến lúc bọn họ nên chúc mừng.
“Bé cưng, sắp tới sinh nhật con rồi, con có vui không? Con muốn quà sinh nhật gì thế?”