Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 918

Lông mày Quan Triều Viễn nhíu lại thật chặt, nếu có thể tìm ra manh mối, dù chỉ là một chút thôi thì có lẽ cũng không khó khăn thế này.

Lần này sợ rằng anh đã đụng độ đối thủ.

Quan Triều Viễn tháo tai nghe.

“Sếp Quan, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Lục tìm thật kỹ, không được bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào!”

Quan Triều Viễn nghiến răng nghiến lợi.

Doãn Cẩn trầm tư chốc lát rồi quay đầu lại.

“Sếp Quan, người của chúng ta đã tìm ba ngày ba đêm rồi, mọi người đều rất mệt mỏi. Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi?”

“Nghỉ ngơi? Một chút manh mối cũng không tìm ra, bây giờ cậu lại bảo với tôi là muốn nghỉ ngơi?”

Hai mắt Quan Triều Viễn đỏ ngầu, anh hét lên.

Doãn Cẩn bị tiếng quát của Quan Triều Viễn làm cho tê dại da đầu, nhưng vẫn phải kiên trì nói tiếp.

“Sếp Quan, các anh em thật sự rất mệt, cứ tiếp tục như này hiệu quả cũng không cao, chưa biết chừng sẽ bỏ sót nơi quan trọng, lợi bất cập hại. Hơn nữa anh cũng đã ba ngày ba đêm không chợp mắt rồi, cũng đã đến lúc nên nghỉ ngơi, biết đâu lại nghĩ thông suốt.”

Lời này của Doãn Cẩn khiến Quan Triều Viễn bình tĩnh lại.

Doãn Cẩn nói đúng, nếu cứ tiếp tục thì mọi người cũng hao mòn tinh lực, họ chỉ là người bình thường, không có nhiều tinh lực như anh.

Họ kiệt sức cũng không quan trọng, nhưng họ làm việc dưới tình trạng mệt mỏi quá độ chắc chắn sẽ bỏ sót rất nhiều thứ, lỡ như bỏ lỡ Tô Lam…

“Chia tất cả các đội thành ba nhóm, tám tiếng thay ca một lần, chuẩn bị cơm ngon cho họ, nhất định phải tập trung tinh lực tìm được người cho tôi, không được bỏ sót chỗ nào, dù là một chi tiết nhỏ!”

Quan Triều Viễn hơi nheo mắt.

“Vâng, tôi sẽ làm ngay, anh cũng cần nghỉ ngơi rồi.”

“Tôi không cần!”

Doãn Cẩn thở dài, cánh tay Quan Triều Viễn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, thời gian trước lại luôn hôn mê, anh ta thật sự sợ anh sẽ không trụ nổi.

“Sếp Quan, tôi nghĩ mợ chủ sẽ không vô duyên vô cớ bị bắt cóc đâu, hoặc là mợ chủ đắc tội ai, hoặc là anh đã đắc tội ai đó. Anh về nhà cẩn thận sắp xếp lại những chuyện xảy ra trong thời gian này đi, xem có manh mối gì không.”

Trong đôi mắt xanh của Quan Triều Viễn lướt qua một tia lo ngại.

“Hơn nữa Sếp Quan, anh đừng quên tay anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, tình trạng thời gian trước của anh cũng không ổn, nếu mợ chủ về thấy anh như thế này chắc chắn sẽ lại tức giận.”

“Sao cậu nói nhiều thế?”

Quan Triều Viễn hung hăng trừng mắt nhìn Doãn Cẩn.

Nhưng lời anh ta nói là sự thật.

Quan Triều Viễn day nhẹ hai bên thái dương, nếu Tô Lam biết anh ba ngày ba đêm không chợp mắt, chắc chắn sẽ lại nổi giận.

“Về khu Rainbow.”

Doãn Cẩn nghe Quan Triều Viễn nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK