Chương 587
Mặc dù Tô Lam cảm thấy không có gì, nhưng vẫn cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.
“Nhưng tôi cảm thấy hai người cực kỳ thân mật, anh đối xử với cô ta rất tốt.”
Tài nguyên tốt nhất của cả Quốc tế Tinh Hoàng đều giao cho Tiêu Mạch Nhiên, điều này còn không thể chứng minh điều gì sao?
“Nhưng tôi nợ ân tình của cô ta”
Sắc mặt Quan Triều Viễn liền trầm xuống, dường như đang nhớ lại ký ức không tốt đẹp gì đó.
“Ân tình gì?” Tô Lam vẫn không khống chế được sự tò mò của mình.
Quan Triều Viễn cụp mắt nhìn người trong lòng mình.
“Ân tình gì thì em không cần quan tâm, tóm lại là em tin tôi đi, tôi và cô ta không có quan hệ gì khác. Em tin không?”
Tô Lam híp mắt cười xán lạn.
Hai người cùng nhau híp mắt cười xán lạn.
Quan Triều Viễn rút cánh tay trên người Tô Lam về.
“Được rồi, tôi phải đi rồi.”
Anh trực tiếp đứng dậy, cầm lấy quần áo của mình.
“Anh phải đi à?” Nụ cười trên mặt Tô Lam lập tức biến mất.
“Chuyến bay bảy giờ sáng phải quay về, từ đây đến sân bay mất ba tiếng, ở đây thật sự là quá hẻo lánh, em nói xem giờ tôi có phải đi hay không?”
Vừa nói, Quan Triều Viễn vừa mặc quần áo.
Tô Lam không nói năng gì.
Cô nhìn đồng hồ, đã là một giờ sáng, nếu phải đi chuyến bay lúc bảy giờ, quả thật là sắp phải đi rồi.
Anh đã sớm đặt chuyến bay lúc bảy giờ, nửa đêm mới tới, vì thế đã tính xong thời gian, tối nay làm tình với cô hai lần, xong là đi ngay!
Người đàn ông này coi cô là gì chứ? Vẫn chỉ là một công cụ phát tiết dục vọng sao?
Làm tình xong liền đi ngay!
Quan Triều Viễn thấy hồi lâu mà Tô Lam không nói gì, mặc xong quần áo rồi nhìn cô.
“Sao thế?”
“Không sao”
Tô Lam trực tiếp nằm trên giường, đắp chăn.
Dạ Bân từng nói với anh, khi phụ nữ nói không sao, vậy nhất định là có chuyện.
Quan Triều Viễn lập tức đi tới bên cạnh giường.
“Tức giận sao? Không nỡ cho tôi đi?”
“Nỡ!” Tô Lam trùm kín chăn, không thò đầu ra.
Quan Triều Viễn trực tiếp kéo chăn ra.
“Miệng nói một đẳng lòng nghĩ một nẻo, rốt cuộc là làm sao thế?”
Tô Lam mở mắt ra.
“Khó trách lúc đầu anh nói hai lần, thì ra anh đã bấm thời gian rồi! Đến chỉ để làm Tình với tôi, có đúng không? Anh đi đi, về sau đừng đến nữa!”