Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 537

“Nhà anh? Nhà anh thì không cần trả tiền sao? Anh ăn của tôi, ở của tôi, uống của tôi! Một đồng cũng không bỏ ra, có chuyện tốt như thế sao?”

Quan Triều Viễn nhíu mày, lẽ nào đây không phải là lời thoại của anh sao? Sao lại bị Tô Lam cướp mất rồi?

“Tô Lam, nên nói là cô ăn của tôi, ở của tôi, uống của tôi!”

Tô Lam cười lạnh.

“Xin hỏi, trong căn nhà này, ngoài trả tiền lương của dì Phương và Lê Hoa ra, anh còn bỏ ra thêm đồng nào nữa không?”

Quan Triều Viễn nhíu mày, anh không bỏ ra sao?

“Được rồi, nếu anh đã nói đến đây, vậy tôi tính sổ sách với anh”

Tô Lam kéo ngăn kéo bên dưới bàn uống nước, lấy một đống hóa đơn trong đó ra, đập thẳng lên mặt bàn.

“Tiền điện nước gas mạng trong căn nhà này, toàn bộ chi phí đều là do tôi trả! Đến tiền đi chợ của dì Phương và Lê Hoa cũng là do tôi đưa cho, còn có cả nước sạch trong nhà nữa!”

Sắc mặt Quan Triều Viễn càng thêm khó coi.

“Ngoài ra, còn có chú chó Như Ý mà anh mang về, đồ ăn cho chó, đồ ăn vặt các thứ của nó, tất cả đều là do tôi mua! Cát Tường là chó của tôi, đương nhiên là do tôi mua, nhưng Như Ý là do anh mang về!”

Sắc mặt Quan Triều Viễn đã không còn từ ngữ nào có thể hình dung được.

“Tháng trước công ty quản lý tài sản vừa gọi điện thoại cho tôi, đóng phí quản lý tài sản!”

Quan Triều Viễn luôn cau mày.

Anh cũng ở đây được một khoảng thời gian, lẽ nào anh luôn ăn bám Tô Lam sao?

Trời ạ, vậy mà anh lại chịu ăn bám một người phụ nữ!

“Vì thế, ngài Quan, anh ăn của tôi, ở của tôi, uống của tôi, tôi còn nuôi một chú chó hộ anh! Khoảng thời gian này, anh luôn ăn bám vợ đó, tiểu bạch kiểm!”

Nếu không phải là vì Tô Lam bắt đầu có thù lao đóng phim, lại còn nhận đại ngôn kiếm tiền, thì thật sự cô cũng không chắc có thể nuôi được người đàn ông này!

Khi nghe được câu “tiểu bạch kiểm” kia, Quan Triều Viễn quả thật tức nổ phổi!

Rõ ràng anh quay về là để xử lý cô, sao lại thành anh bị bắt nạt rồi?

Dì Phương và Lê Hoa đứng ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, rồi nhìn sắc mặt Quan Triều Viễn, nhịn cười.

Quan Triều Viễn cũng cảm thấy không còn mặt mũi gì nữa.

“Căn biệt thự này là của tôi, cô ở đây, không thu tiền thuê nhà của cô đã tốt lắm rồi! Còn nữa, đến cô cũng là của tôi! Những thứ này có gì để tính toán chứ”

Quan Triều Viễn chỉ đành xuống nước.

“Căn biệt thự này là của anh, tôi cũng là anh, vậy tôi ở đây, vì sao phải trả tiền thuê nhà cho anh?”

Tô Lam cười, da mặt người đàn ông này cũng đủ dày.

“..” Quan Triều Viễn lại chịu thua.

Tô Lam không để ý đến Quan Triều Viễn, cầm bánh mousse xoài trên bàn lên.

Khi đang chuẩn bị cắn một miếng thì lại bị cướp mất!

Quan Triều Viễn dùng sức cắn một miếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK