Chương 2216
Vương Ngọc Hiểu còn dương dương tự đắc mà lén lúc lấy điện thoại di động ra chuẩn bị quay video làm nhục Tô Lam, chỉ cần có video này thì Liễu Mộng Ngân sẽ rất vui vẻ.
Nhưng mà bên tai đột nhiên có tiếng động, ngay sau đó Vương Ngọc Hiểu chỉ thấy đầu gối đau nhói, đột nhiên ngã xuống đất.
Cô ta kinh hãi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt cô thấy Tô Lam đang giật tóc và tay kia cầm một chai rượu mạnh nồng độ cao.
Cô cười toe toét, dùng răng giật nắp ra rồi đổ thẳng cả chai rượu mạnh lên đầu Vương Ngọc Hiểu.
“Trời ơi, à, Tô Lam, cái người điên này, cô muốn chết sao?”
Vương Ngọc Hiểu rít gào muốn vùng vẫy, nhưng mà đầu gối của cô ta lại bị kiềm chế rất nặng khiến cô ta không thể đứng dậy được.
Cho đến khi cả chai rượu mạnh đổ hết thì đầu tóc và quần áo của Vương Ngọc Hiểu đều ướt sũng.
Tô Lam hờ hững lấy ra thứ gì đó trong túi xách của mình, mọi người nhìn vào thì hóa ra đó là một chiếc bật lửa.
Vương Ngọc Hiểu vừa nhìn thấy bật lửa đã hoảng sợ,“Tô Lam, cô muốn làm gì?
Rốt cuộc là cô muốn làm gì hả?”
Vẻ mặt của Tô Lam vô tội nhìn chiếc bật lửa: “Tôi định làm gì, không phải là rất rõ ràng rồi sao? Có phải là nhất định phải để tôi bật lửa lên thì cô mới hiểu không?”
Nói đến đây thì tay cô đã muốn bật lửa.
“Đừng đừng, Tô Lam, làm ơn đừng”
Vương Ngọc Hiểu sợ tới mức nước mắt, nước mũi trào ra.
Cô ta quay đầu lại nhờ những người phụ nữ bên cạnh giúp đố: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì vậy? Nhanh chóng ngăn cản cô ta lại đi, ngăn cản người điên này lại đi, cô ta điên rồi”
Nhưng mà những người phụ nữ đó chỉ là bạn ăn chơi của Vương Ngọc Hiểu mà thôi, đi theo co ta ăn chùa uống chùa cũng không sao, giờ nhìn thấy bộ dạng liều mạng của Tô Lam thì bọn họ cũng đã bị dọa đến ngu người rồi, còn có ai dám tiến lên giúp đỡ chứ.
Mỗi một người đều sợ rằng ngọn lửa sẽ cháy lan đến chính mình.
Vương Ngọc Hiểu vừa tức giận vừa tuyệt vọng, sợ muốn chết nói: “Tô Lam, cô không dám làm như vậy đâu, cô… trên người cô cũng có rượu đỏ, cô cũng không dám châm, nếu không cô sẽ “Vậy thì thế nào chứ? Nếu vừa rồi tôi không chống cự thì tôi cũng đã bị các người hợp sức mà lột sạch quần áo của mình, quay phim và tung lên mạng rồi. Nếu như mà lúc.
đó tôi không nghĩ thông suốt mà quyết định tự tử, không phải là các người vẫn có thể yên tâm sống tốt đó sao. Nếu thực sự là như vậy thì chẳng bằng hiện tại tôi sẽ lấy một người làm đệm lưng cho tôi, dù sao thì thì trên ngực của tôi cũng chỉ có một chút rượu mà thôi, nhưng còn cô thì khác, rượu đã thấm đấm trên mặt và khắp mọi nơi trên cơ thể của cô rồi. Tính ra thì tôi cũng sẽ chỉ bị thương ngoài da mà thôi, còn cô, cô chắc chắn sẽ bị hủy dung”
“Không muốn, tôi không muốn!” Vương Ngọc Hiểu sợ hãi hét lên một tiếng, toàn thân phát run, sau đó liền có mùi hôi thối bốc lên.
Tô Lam cúi đầu xuống và thấy một vũng chất lỏng màu vàng nhạt đang chảy ra dưới thân cô ta.
Cô cau mày chán ghét nói: “Chỉ có chút xíu can đảm như vậy thì đừng học người khác ức hiếp kẻ yếu”
Vương Ngọc Hiểu sợ hãi bộ dạng hung ác của Tô Lam, cô ta bắt đầu khóc: “Tôi xin lỗi, tôi thực sự không dám nữa, tôi sẽ không bao giờ dám nữa. Xin hãy tha cho tôi, tôi không muốn bị hủy dung. Tô Lam, tôi cầu xin cô đừng châm lửa, giúp tôi với, cứu tôi với.”