Chương 2682
Quan Triều Viễn cúi đầu liếc nhìn sang Tô Lam đang ra sức say xỉn nói nhảm trong lòng mình, bất lực mà thở dài một hơi “Thôi bỏ đi, về biệt thự trước vậy”
“bạ”
Tài xế rất nhanh đánh vô lăng, bẻ lái quay đầu xe.
Trên đường đi, lái xe đã lái gần nữa tiếng đồng Tô Lam cứ ồn ào quậy phá từ đầu đến giờ, sau đó đã trực tiếp ngủ thiếp đi trong vòng tay của Quan Triều Viễn.
Hơn nữa ngay cả lúc cô đã ngủ say, cô cũng không cho Quan Triều Viễn bỏ tay ra.
Vừa rời ra, cô liền không hài lòng kêu lên, kéo hai tay anh trở lại, tiếp tục ôm lấy eo cô.
Sau đó anh vuốt ngực cô xoa xoa, để cô tiếp tục ngủ.
Đợi sau khi tài xế đã lái xe trở về biệt thự, Lê Triều Viễn liền ôm lấy Tô Lam lên.
Một làn gió nhẹ nhàng mát mẻ lướt qua, mơ mơ hồ hồ làm cho cô có chứt ngẩn ngơ tỉnh lại Mặc dù cái khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn đang đỏ bừng bừng, đầu óc cũng có chút mơ hồ đau tí, nhưng ý thức của cô cũng đã từ từ quay trở lại.
Cô mở hé mắt, nghỉ ngờ nhìn liếc ngang liếc dọc xung quanh: “Ấy, anh Quan, chúng ta vừa nấy không phải đang ăn cơm sao? Sao lại quay trở lại rồi?”
“Em nói xem?”
Ngữ khí của Quan Triều Viễn vô cùng lạnh lùng, chính là nói tâm tình anh đang không tốt lắm.
Tiêu rồi.
Bản thân không phải đã uống nhiều rồi chứ, còn hành xử thất lễ trước mặt anh ta nữa sao?
Nghĩ räng chắc chính là khả năng này rồi, Tô Lam liền đột nhiên vùng vẫy giấy giụa muốn nhảy khỏi vòng tay của anh ta.
Chỉ có điều hai chân mới vừa chạm xuống đất, đột nhiên liền mềm nhữn, lại ngã vào ngay người anh một lần nữa.
“Đúng là ngu ngốc chết đi được.”
Quan Triều Viễn giận dữ mà quở trách, một lần nữa ôm lấy cô.
Tô Lam chỉ cảm thấy mình rất ủy khuất, cô trưng ra một ánh mắt rưng rưng đầy đáng thương nhìn anh.
Chết rồi, Quan Triều Viễn hình như thật sự giận rồi.
Lúc đầu bản thân sớm đã nói không uống rượu rồi mà!
Lần đầu tiên mừng sinh nhật cùng anh lại khiến bộ dạng thành thế này rồi, thật thất vọng quá đi Hai người vừa mới bước vào cửa, bảo mẫu liền ngạc nhiên mà đi tới, mở miệng h: “Thưa cậu, cậu không phải nói buổi tối sẽ không trở về sao? Trời ạ, mợ chủ, cô bây giờ vẫn ổn chứ?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam vào lúc này liền đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Cô nhanh chóng ép đầu mình vào ngực của Quan Triều Viễn Quan Triều Viễn lắc đầu: “Cô ấy không sao.”
Bảo mẫu nhìn xung quanh một lượt: “Thưa cậu, cậu chủ và phu nhân đã ăn cơm chưa? Cần tôi đi chuẩn bị chút gì đó không?”
“Không cần đâu, bà cứ đi làm việc của mình đi”
Sau khi nói xong, Lê Triều Viễn trực tiếp ấm Tô Lam lên lầu hai.
Tô Lam ngửi được lửa giận ngùn ngụt trên người anh, trong nhất thời chỉ cảm thấy vô cùng lo lắng.