Chương 1922
“Tại sao không? Daisy của chúng ta xinh đẹp, thướt tha. Không ngờ lần trước anh ta lại từ bỏ cậu vì một con người? Đúng là nực cười! Tớ tin hai cậu nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Nhưng tớ nghe nói anh ấy rất yêu vợ, nhóm anh Villand phải lấy vợ anh ấy ra mới khống chế được anh ấy, dù cho ở cùng tớ thì liệu anh ấy có yêu tớ không?”
Daisy không khỏi lo lắng.
“Cậu có rất nhiều thời gian để làm cho anh ta yêu cậu, như vậy cuộc sống của cậu sẽ không vô vị nữa, còn tớ vẫn phải tiếp tục sống cuộc sống nhàm chán này. Ôi, thật đáng thương!”
Vian không khỏi lại bắt đầu thở dài.
Hai người đột nhiên rơi vào những muộn phiền riêng của mình.
Tối hôm đó Quan Hạo đến đón Tô Kiêm Mặc một mình, ông là người giữ chữ tín, đã nói đến một mình thì sẽ không dẫn theo ai nữa.
Gia tộc Butt cũng giữ chữ tín, họ đưa Tô Kiêm Mặc ra khỏi nhà lao.
Quan Hạo không đi ngay mà nói: “Ông Butt, tôi cần gặp con dâu mình.”
“Tôi nghĩ không cần thiết đâu. Ông Quan, chúng ta đã sắp thành người thân rồi, tôi nghĩ ông sẽ có rất nhiều thời gian gặp cô ấy.”
“Nếu không gặp được con dâu thì tôi sẽ không đi. Trước khi đến tôi đã nói với tất cả mọi người ở Love Valley rồi, nếu tôi không về trước mười hai giờ đêm thì họ sẽ tấn công Dark Mountain.”
Ông Butt không còn cách nào khác đành phải cho người mời Tô Lam ra.
“Bố!”
Thấy Tô Lam không bị thương, Quan Hạo mới yên tâm đôi chút, ít nhất con trai ông sẽ không nổi trận lôi đình, đứng ngồi không yên.
“Tô Lam, họ có làm con bị thương không?”
Tô Lam vội vàng lắc đầu: “Không, con không sao.”
“Bọn họ muốn làm gì?”
“Cũng giống như lần trước thôi bố. Họ muốn anh ấy cưới Daisy, hoặc là muốn con và Daisy chung chồng. Con đã nói với họ là anh ấy giải trừ phong ấn rồi mà họ không tin.”
Quan Hạo vỗ vai Tô Lam: “Cô bé ngoan, con phải chịu thiệt thòi rồi.”
“Được rồi ông Quan, ông đã gặp được người, chúng tôi cũng đã nhượng bộ lớn nhất có thể. Bây giờ ông có thể đi rồi chứ?” Ông Butt vội thúc giục.
Quan Hạo nhìn ông Butt: “Ông Butt, ông cần tôi nói lại lần nữa không? Con trai tôi đã không còn là ma cà rồng nữa, nó đã giải trừ phong ấn, nó không thể thống nhất sự nghiệp to lớn của ông được, ông từ bỏ đi.”
“Tôi đã nghe những lời tương tự thế này quá nhiều rồi, một lời dối trá mà nói nhiều quá cũng chán. Mời ông Quan.” Ông Butt không hề quan tâm đến việc đã giải trừ phong ấn gì đó.
Quan Hạo và Tô Lam đưa mắt nhìn nhau sau đó Quan Hạo đưa Tô Kiêm Mặc đi.
Khi hai người họ về đến Love Valley thì Quan Triều Viễn và Giản Ngọc đã tới, họ còn dẫn theo cả Wing.
Quan Triều Viễn thấy Quan Hạo chỉ đưa một mình Tô Kiêm Mặc về thì nổi giận đùng đùng.
“Lam Lam đâu? Sao bố chỉ đưa một mình Kiêm Mặc về?”
“Con bình tĩnh lại đi! Nếu đưa được Tô Lam về thì bố sẽ không đưa con bé về chắc?”
Tô Kiêm Mặc ôm ngực nhìn Quan Triều Viễn: “Em xin lỗi anh rể, là em vô dụng.”