Chương 2051
Sang tuần sau, Tam Tam và Tiểu Thất đến phòng học chuẩn bị học như thường lệ.
Quan Triều Viễn ngăn Tiểu Thất lại, “Tiểu Thất, bố đã mời thầy giáo dạy thêm cho con rồi, từ hôm nay trở đi con không cần học chung với anh nữa.”
“Tại sao ạ?” Tiểu Thất còn chưa mở miệng, Tam Tam đã hỏi.
“Bởi vì em còn nhỏ, học chung với con hơi quá sức, cho nên về sau hai con sẽ học riêng, em sẽ không cần vất vả như vậy nữa.” Quan Triều Viễn giải thích với Tam Tam.
Tiểu Thất không thông minh bằng Tam Tam, hơn nữa tuổi còn nhỏ, nhưng cậu bé lại là một người không chịu thua kém, cho nên cậu bé phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể theo kịp Tam Tam.
“Tam Tam, mau đi tìm thầy Chu học đi, bố dẫn Tiểu Thất đi học.”
Tam Tam lập tức chạy vào phòng học.
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn về phía Tiểu Thất, ánh mắt Tiểu Thất thoáng vẻ hoang mang.
“Con có ý kiến với sắp xếp của bố không?”
Tiểu Thất vội vàng ngoan ngoãn lắc đầu, “Con không có ý kiến ạ!”
Nói xong Tiểu Thất giơ tay lên cao nắm tay Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn nhìn hành động của cậu bé, có chút không kịp phản ứng, nhưng anh không buông tay mà dẫn Tiểu Thất sang một phòng khác, nơi đó đã có thầy giáo đang chờ.
Tam Tam ngồi xuống ghế, “Thầy Chu, hôm nay chỉ có mình em học thôi ạ, em trai em học cùng thầy giáo khác.”
“Ồ, thầy biết, bố em đã nói với thầy rồi.”
Thầy Chu hơi thắc mắc, ban nãy ông ấy cũng nói chuyện với thầy giáo mới đến một lát. Ông ấy tưởng đối phương cũng là thầy giáo nổi tiếng nào đó trong ngành, nhưng không ngờ đối phương chỉ là thầy giáo ở một trường học bình thường, nội dung giảng dạy cũng chỉ là những kiến thức rất đơn giản của tiểu học.
Thầy Chu không hiểu dụng ý của Quan Triều Viễn lắm.
Khoảng hơn một tháng sau Tô Lam trở về, bây giờ cô vẫn thực hiện kế hoạch hàng năm quay một bộ phim.
Vừa về đến nhà cô liền biết chuyện Tam Tam và Tiểu Thất tách ra học riêng, buổi tối đắp mặt nạ xong, cô bắt đầu hỏi Quan Triều Viễn.
“Em nghe nói anh cho Tam Tam và Tiểu Thất tách ra học riêng, tại sao vậy?”
“Tiểu Thất còn nhỏ tuổi, Tam Tam học quá nhanh, Tiểu Thất lại là đứa trẻ háo thắng, nó sẽ rất mệt mỏi khi phải luôn đuổi theo Tam Tam, anh không muốn nó còn nhỏ đã mệt mỏi như vậy, cho nên tách hai đứa ra học riêng.” Quan Triều Viễn giải thích cặn kẽ.
“Không ngờ Tiểu Thất ngoan như vậy lại là đứa trẻ háo thắng.”
Điều này khiến Tô Lam cảm giác rất vui mừng.
“Em còn nhiều chuyện không hiểu nó lắm!”
Tô Lam vẫn nhớ những lời Quan Triều Viễn nói lần trước, “Hai đứa đều do một tay chúng ta nuôi nấng, anh không được thiên vị đâu đấy, thầy giáo mời cho Tiểu Thất cũng phải cùng cấp bậc với thầy giáo mời cho Tam Tam.”
Tô Lam cũng biết một chút về địa vị của thầy Chu.
Quan Triều Viễn để sách qua một bên, “Lam Lam, ngày nào em cũng lo nhiều chuyện như vậy, em không sợ mình có nếp nhăn à?”
“Hả?” Tô Lam vội vàng sờ khuôn mặt vừa mới đắp mặt nạ của mình, rõ ràng vô cùng mịn màng mà.
“Sau này chúng ta phân công công việc đi, em phụ trách chuyện sinh hoạt, anh sẽ không quan tâm, còn anh phụ trách chuyện học tập của bọn nhỏ, anh bảo bọn nhỏ học cái gì em cũng đừng xen vào, được không em?”
Chẳng mấy khi Quan Triều Viễn để ý chuyện của bọn nhỏ như vậy, Tô Lam không hiểu lắm về mảng học tập, dù sao Quan Triều Viễn giỏi như vậy, chuyện này cũng nên giao cho anh, nhưng Tô Lam vẫn lo Quan Triều Viễn sẽ quá nghiêm khắc với bọn nhỏ.
“Cũng được, nhưng em lo anh yêu cầu bọn nhỏ quá nghiêm khắc, dù sao chúng vẫn còn nhỏ, nên có một tuổi thơ vui vẻ.”