Chương 574
“Không phải là anh nửa đêm chạy sang phòng ngủ rồi ôm tôi qua đây chứ?”
“Em khóa cửa rồi, sao mà tôi vào được?”
Tô Lam nghĩ cũng phải, đúng thế, tối qua cô khóa cửa rất chắc chắn, chắc là anh cũng không vào được.
Lẽ nào cô thật sự bị mộng du sao?
Quan Triều Viễn duỗi tay ra, ôm Tô Lam vào lòng.
“Được rồi, đừng phủ nhận nữa, tôi biết là em rất yêu rất yêu tôi.”
“.” Đầu Tô Lam đau đến mức muốn nổ tung, sao cô lại yêu người đàn ông như này chứ?
Có cần mặt dày thế này không?
“Được rồi, Tô Lam, đừng tức giận, ngoan”
Quan Triều Viễn kiên nhẫn dùng giọng điệu giống như đang dỗ trẻ con, khiến Tô Lam thật sự cười không được mà khóc cũng không xong.
Lập tức không còn tức nữa.
Quan Triều Viễn ôm Tô Lam vào trong lòng, sáp lại gần tai cô.
“Tô Lam, tôi yêu em”
Câu nói ngọt ngào này, giống như gió mùa xuân, cũng giống như mưa xuân, dịu dàng mà giản dị chui vào trong tai Tô Lam.
“Sau này chúng ta sống thật hạnh phúc, không cãi nhau nữa, có được không?”
“Nhưng sau này anh không được đánh tôi nữa”
Tô Lam ấm ức nói.
“Tôi không đánh em, tôi thề, sau này sẽ không đánh em nữa! Tôi đánh em, töi còn khó chịu hơn em! Em có biết trong lòng tôi đau đến thế nào không?”
Thật ra khi anh xuống tay đánh cô, trong lòng cũng cực kỳ phức tạp, Khi tháo thất lưng ra, lúc đầu là định làm tình với Tô lam, nhưng nhớ tới lần trước, Tô Lam đau đến mức chết đi sống lại, anh liền biết anh không thể.
Nhưng lửa giận trong lòng anh khiến anh không thể dừng lại Khi anh đánh có, rõ ràng có nhẹ tay hơn, băng không dựa .vào sức của anh, thoáng cái liền.có thể đánh cho Tô Lam bong da tróc thịt.
“Sau này anh còn đánh tôi thì thế nào?”
“Em nói thế nào thì thế đó? Có được không?”
Tô Lam bĩu môi, cũng không biết nên nói cái gì.
“Tô Lam, em yêu tôi từ lúc nào thế? Sao em lại phát hiện em yêu tôi? Em yêu tôi nhiều thế nào chứ? Hả? Mau nói xem!”
Tô Lam đen mặt.
Lại nữa…
Sao người đàn ông này lại cố chấp với lời thoại của phái nữ thế?
“Anh còn hỏi nữa, tôi sẽ không yêu anh nữa!”
“Được được được, tôi không hỏi nữa, tôi biết rằng em yêu tôi là được! Mông còn đau không? Tôi bôi thuốc cho em nhé?”
“Không cần!” Tô Lam lập tức lấy chăn che mặt đi.
“Đừng xấu hổ mà!”