Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1995

Quan Triều Viễn vuốt ve lưng Tô Lam. Anh đã rất lâu không thấy cô cáu giận như vậy rồi.

Tô Lam không để ý đến anh.

“Em không để ý tới anh à? Vậy anh ra tay luôn nhé?”

“Anh cứ làm loạn đi, Tiểu Nhã ở phòng bên cạnh đấy.”

Một câu nói làm Quan Triều Viễn lập tức ỉu xìu. Cách âm ở nhà cũ này không tốt. Lúc trước phòng bên cạnh không có ai ở, sau đó Hoắc Tư Nhã muốn thoát khỏi sự theo dõi của bố mẹ nên mới chuyển vào đấy.

Dù sao chỗ này là nhà họ Hoắc chứ không phải nhà mình, Quan Triều Viễn cũng phải kiềm chế.

Anh biết Tô Lam đang tức giận mà Hoắc Tư Nhã còn vị thành niên đang ở phòng bên cạnh nên không dám lỗ mãng.

Anh chỉ khoác tay lên trên lưng Tô Lam. Cô quay lưng về phía anh, vẫn không để ý tới anh, hai người ngủ một đêm trong sự giận dỗi như vậy.

Lúc Tô Lam tỉnh lại thì giật mình, thấy Quan Triều Viễn đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt mê người.

Cô không biết buổi tối sau khi mình ngủ thiếp đi đã tự lăn tới bên cạnh anh hay người đàn ông tồi tệ này nhân cơ hội cô ngủ say mà ôm cô vào trong lòng.

Tô Lam bị anh nhìn với ánh mắt nóng rực như vậy thì có hơi ngượng ngùng cũng có chút xấu hổ, tính xoay người ngủ tiếp. Dù sao bây giờ không có con làm phiền, cũng không bận việc gì, cô muốn ngủ tới khi nào cũng được.

Quan Triều Viễn dường như đoán được Tô Lam muốn xoay người đã tóm lấy cô và giam cô trong vòng tay của mình.

Tô Lam giãy giụa không có tác dụng thì xị mặt xuống, “Anh thả em ra!”

“Anh không thả, em đừng tức giận nữa mà.” Quan Triều Viễn tiện thể hôn lên môi cô.

Ngọt thật, anh đã không được hôn cô rất nhiều ngày rồi.

“Em không giận.” Tô Lam rủ mí mắt xuống không chịu nhìn Quan Triều Viễn.

“Em không giận thì đang làm gì vậy?”

“Em muốn ngủ!” Tô Lam đúng lúc nâng chân đá vào bụng Quan Triều Viễn làm anh đau đến mức rên rỉ. Cô thừa dịp chui ra khỏi vòng tay anh, cầm quần áo và bước xuống giường.

Hoắc Vũ Long tương đối bận rộn nên sau khi hai người thức dậy không gặp được ông, đến bữa tối cả nhà mới tập trung đông đủ.

Mặc dù biết hai người đang giận dỗi nhưng Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi vẫn mắt nhắm mắt mở. Bọn họ không tiện can thiệp vào chuyện của hai vợ chồng trẻ, chỉ nghĩ thầm hai người tranh cãi một trận rồi lại làm lành thôi.

“Tiểu Viễn, các cháu không qua bên này bao lâu rồi nhỉ?” Cháu gái và cháu rể cùng qua, Hoắc Vũ Long tất nhiên rất vui mừng.

“Cháu cũng không nhớ nữa.” Quan Triều Viễn lúng túng trả lời.

“Dù sao từ lúc Tô Lam có thai Cửu Cửu là không tới rồi, tính ra cũng phải một năm rưỡi đấy.” Sở Nhuận Chi nhắc nhở.

“Đúng vậy, các cháu đã lâu không qua, lần này khó khăn lắm mới qua thì phải ở thêm mấy ngày chứ?”

Tô Lam cúi đầu ăn cơm, không tham dự vào cuộc nói chuyện của mọi người nhưng không có nghĩa là cô không nghe. Cô nghĩ thầm Quan Triều Viễn bận rộn như vậy, còn nhớ thương “nhân tình nhỏ” trong nhà, chắc chắn sẽ không đồng ý đâu.

Quan Triều Viễn muốn đi vào ngày mai thì anh có thể tìm ra được cả trăm lý do.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK