Chương 1998
Tô Lam che chăn, nằm sát bên cạnh Quan Triều Viễn. Anh gối một tay ra sau đầu, để lộ ra nửa thân trên.
Tô Lam vẽ từng vòng trên ngực Quan Triều Viễn.
“Nhột.” Anh nắm tay cô.
“Anh có biết hôm đấy em tức giận thế nào không? Vậy mà anh còn cãi nhau với em nữa! Em định sau khi cai sữa xong sẽ cố gắng bù đắp cho anh, bớt một phần tâm tư cho con qua anh nhưng không ngờ anh lại tự nhiên…”
Tô Lam nghĩ đến chuyện này vẫn còn giận, “Anh thay đổi rồi… Trước đây mỗi lần anh vừa về nhà, việc đầu tiên là tìm em, bây giờ anh vừa về nhà lại chạy qua phòng trẻ con. Trước đây em và anh cãi nhau, anh đều sẽ dỗ em nhưng lần này anh không dỗ em còn mặc cho em chờ ở nhà cậu tới năm ngày!”
Quan Triều Viễn nghiêng người qua nhìn Tô Lam đang bĩu môi, chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Tô Lam nổi cáu khi bị anh nhìn như vậy, “Anh nhìn em làm gì?”
“Anh đã rất lâu không thấy Lam Lam nhà anh ghen rồi, còn đáng yêu như vậy nữa chứ!”
Quan Triều Viễn giơ tay nhéo mặt Tô Lam.
“Đáng ghét! Anh hoàn toàn không nhận thức được sai lầm của mình!” Tô Lam đã bắt đầu hối hận rồi. Sao mình lại dễ dàng tha thứ cho anh ấy như vậy chứ?
“Em cuối cùng đã biết được cảm nhận của anh à? Trước đây em cứ nói anh ghen với con trai, bây giờ đến lượt em ghen với con gái. Em có biết trước đây em mải chăm sóc cho Tam Tam mà không chú ý tới anh, anh đã phát điên tới mức nào không? Anh khó khăn lắm mới vượt qua được thì lại có một Tiểu Thất tới.”
Quan Triều Viễn vừa nói vừa nghịch một lọn tóc của Tô Lam.
Tô Lam nghĩ lại cũng thấy có lý. Nhưng hai người ghen như vậy thật sự tốt sao?
“Lam Lam, anh biết em cai sữa là vì anh, anh biết em muốn bù đắp cho anh. Anh thật sự sai rồi, sau này anh sẽ không bỏ mặc em nữa.”
“Anh nói thì dễ nghe lắm!” Cho dù Tô Lam nói vậy nhưng dù sao cũng là một người phụ nữ, không chịu nổi nhất là những lời ngon tiếng ngọt của đàn ông.
“Anh có một kế hoạch vô cùng hoành tráng, em có muốn nghe không?”
Tô Lam ngoan ngoãn gật đầu.
Quan Triều Viễn cầm điện thoại di động của mình tới và mở ra mấy tấm ảnh bên trong, “Em xem khách sạn này được xây dựng bên vách núi đặc biệt nguy hiểm nhưng cũng rất đẹp.”
“Oa, thật à? Người ta sống ở đây không sợ sao?”
“Không đâu, khách sạn này rất đông khách, phải đặt trước rất lâu mới có thể có phòng đấy. Còn có khách sạn này nữa. Nó được xây dựng dưới đáy biển, có thể nhìn thấy được thế giới dưới đáy biển từ một mặt của căn hộ đấy.”
Tô Lam nhìn ảnh chụp trên màn hình điện thoại của Quan Triều Viễn cũng thấy rất đẹp và lãng mạn.
“Cái này là một khách sạn với chủ đề hoa hồng, cả trang viên trồng hoa hồng với đủ loại và đủ màu sắc, trong phòng cũng vậy.”
Cô vừa ngắm nhìn bức ảnh vừa nghe anh giải thích.
“Trong lúc anh chờ máy bay vẫn luôn xem mấy thứ này. Đây chỉ là một phần rất nhỏ thôi. Ở các nơi trên thế giới đều có rất nhiều khách sạn đặc biệt như vậy. Cho nên kế hoạch của anh là muốn dẫn em đi ngủ khắp các khách sạn đặc biệt trên thế giới!”
Quan Triều Viễn nói kế hoạch của mình cho Tô Lam nghe.