Chương 2666
Hai người Tô Lam và Lâm Thuý Vân đồng loạt ngước lên Họ chợt nhận ra rằng Nhan Thế Khải đã đuổi theo suốt chặng đường.
“Hai người…”
Liễu Minh Hoa quan sát thấy sắc mặt Nhan Thế Khải ngày càng khác đi, cô ta lập tức quay người bỏ chạy.
Tuy nhiên, có lẽ do quá hoảng sợ nên mới chạy được hai bước, cô ta đã ngã khuy xuống đất. Tờ giấy trên tay cô ta sớm đã bị vò nát, rơi xuống dưới chân Tô Lam sau cú ngã.
Nhan Thế Khải lập tức đuổi theo, đột nhiên chạm mặt Tô Lam.
Khuôn mặt anh ấy liền có sự thay đổi chóng mặt.
Hổ thẹn, khó xử, bất an, đúng vậy, tất cả như một hỗn hợp thi nhau lẫn lộn xuất hiện trên gương mặt anh.
“Nhan Thế Khải? Hai người đang làm cái gì vậy?
Câu chất vấn của Lâm Thuý Vân khiến anh ấy bối rối Đôi mắt Tô Lam trở nên sắc bén, cô cúi xuống nhặt tờ giấy lên.
Liền liếc nhìn tiêu đề tờ giấy: “Phẫu thuật phá thai – Khoa Phụ sản – Bệnh viện K Trung ương.”
Nhìn xuống lần nữa, tên của Liễu Minh Hoa được viết to oạch trên cột tên “Liễu Minh Hoa, cô…”
Khuôn mặt Tô Lam biến sắc nặng nề, cô sốc vô cùng.
Lâm Thuý Vân giật lấy tờ giấy trên tay Tô Lam.
Sau khi tận mắt đọc từng chữ một trên giấy, cô ấy không khỏi cảm thán: “Trời ạ, Liễu Minh Hoa, cô thực sự phá thai rồi sao?”
Khuôn mặt Liễu Minh Hoa trở nên tái nhợt.
Cô ta vội vàng đứng dậy, nhưng sau đó liền sờ lên bụng, khuôn mặt đau đớn tột cùng.
Cô ta cần chặt môi, hốt hoảng chạy về phía Tô Lam.
Vừa chạy tới đã nắm chặt tay Tô Lam, lắc đầu nguầy nguậy: “Tô Lam, cô đừng hiểu lầm, chuyện này không liên quan gì đến anh Nhan cả, là Lâm Thuý Vân khit mũi không nói nên l: “Liễu Minh Hoa, cô đang đùa tôi à, cô nói như vậy khác nào không biết cái thai trong bụng là của Nhan Thế Khải?”
Liễu Minh Hoa mặt càng tái nhợt đi, vội vàng lắc đầu cố giải thích: “Tôi, tôi không có ý đó”
Lâm Thuý Vân quay đầu liếc nhìn Nhan Thế Khải, không có ý định che giấu ánh mắt mỉa mai của bản thân: “Nhan Thế Khải, quả nhiên là bác sĩ chuyên khoa nội tiết tố học, vậy mà lại có bản lĩnh làm ra loại chuyện như này”
Nhan Thế Khải tức giận siết chặt nằm đấm Anh ất tiến vài bước đến trước mặt Tô Lam: “Tô Lam, anh…”
Anh ấy vốn dĩ đã chuẩn bị lời hay ý đẹp để giải thích, ấy vậy mà khi đứng trước mặt Tô Lam, anh ấy chẳng thốt lên được lời nào.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh ấy cũng mấp máy được vài từ: “Đó là lỗi của anh”
Hai mắt Liễu Minh Hoa lóe lên tia tuyệt vọng, cô ta vội vàng che mặt: “Anh Thế Khải, em xin lỗi. Em thực sự.
không biết làm thế nào mà mọi chuyện lại trở nên như này”
“Hôm đó, cả hai ta đều uống quá nị em chỉ muốn coi đêm đó như một kỉ niệm đẹp, em…”
Liễu Minh Hoa một câu nghẹn ngào, hai câu cũng nghẹn ngào, nói xong liền bước nhanh về phía Tô Lam.
Sau đó vội vàng nằm lấy tay cô: “Tô Lam, cô đừng hiểu lầm, anh Nhan và tôi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm mà thôi”
“Người anh ấy yêu nhất vẫn luôn là cô. Tôi vốn dĩ không muốn chuyện này xảy ra. Tôi chỉ coi anh ấy là anh trai và âm thâm ở bên anh ấy mà thôi.”