Chương 2785
“Anh ơi, anh đang đổ rất nhiều máu.”
Mộ Mẫn Loan kêu lên, và định đứng dậy.
Đột nhiên vào lúc này, người đàn ông đang đè lên cô đứng lên. Anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai và vành mũ được kéo xuống rất thấp, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt với những đường nét tuấn tú, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng tắp.
“Anh?”
Mộ Mẫn Loan loạng choạng đứng dậy, chuẩn bị xin lỗi. Chợt nghe giọng nói của Tô.
Tô Lam cách đó không xa: “Mộ Mẫn Loan, cô có sao không?”
Mộ Mẫn Loan liếc nhìn về hướng Tô Lam: im Thư, tôi không sao, vừa rồi là người này đã cứu ta.”
Sau đó cô quay đầu nhìn người đàn ông cách đó không xa. Còn người đàn ông này khi nghe thấy giọng nói của Tô Lam, bóng dáng của anh ta đã biến mất trong đám đông ngay lập tức. Hành động này khiến anh lộ ra một bên khuôn mặt thon gọn mơ hồ. Một khuôn mặt với vô số đường nét rõ ràng, mê hoặc chúng sinh.
Mộ Mẫn Loan cơ thể run lên dữ dội, và gần như toàn bộ máu trên người cô đều lạnh ngắt. Toàn thân cô như bị đóng băng tại chỗ thành một bức tượng, không thể cử động được: Làm thế nào, làm thế nào có thể như thế? Làm sao có thể là anh ta?
“Duy… Duy Nam…”
Mộ Mẫn Loan thất thần đứng đó, không ngừng lẩm bẩm một cái tên trong miệng. Rõ ràng là cơ thể của cô ấy không thể kìm được mà để bay lên để đuổi theo. Nhưng chân cô ta dường như chứa đầy chì, và không thể nào cử động được dù chỉ một chút.
Tô Lam quay đầu lại và liếc nhìn những người hâm mộ đang điên cuồng lao về phía Mộ Mẫn Loan, cau mày: “Thật là, đến tận lúc lần này, sao còn ngẩn người ra đó nữa”
Cô quay đầu lại và nhìn về hướng Lục Anh Khoa nói: “Lục Anh Khoa, phiền anh lái xe sang bên kia đón người được không?”
“Được rồi, thưa cô chủ.”
Chiếc xe nhanh chóng chuyển hướng, chỉ trong nháy mắt nó đã dừng lại bên cạnh Mộ.
Mẫn Loan. Tô Lam kéo cửa xe ra và nhanh chóng năm lấy cánh tay Mộ Mẫn Loan: “Cô ngẩn người ra đó vào lúc này làm gì?
Lên xe nhanh lên nào.”
“Nhưng nhưng.
Mộ Mẫn Loan quay đầu nhìn về hướng người đàn ông vừa mới rời đi, cả người cô run lên. Tô Lam không thể trì hoãn thêm nữa. Cô trực tiếp kéo Mộ Mẫn Loan vào trong xe, rồi nhanh chóng đóng cửa lại: “Lục Anh Khoa, chúng ta lập tức rời đi.”
Lục Anh Khoa nhanh chóng nhấn chân ga, chiếc xe rít lên một tiếng rồi nhanh chóng quay đầu hòa vào làn xe cộ tập nập trên đường.
Tô Lam quay lại nhìn những người hâm mộ đang dần bị bỏ rơi phía sau mình, và cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn về phía Mộ Mẫn Loan vẫn còn đang ngẩn ngơ, nói: “Không ngờ người hâm mộ của cô lại cuồng nhiệt đến như vậy.”
May mà lần này không có vấn đề gì to tát, Tô Lam quả thực là đã bị Mộ Mẫn Loan dọa cho một phen hú hồn.
Khi nhìn thấy Mộ Mẫn Loan nhìn chằm chằm vào ghế trước một cách thất thần, nước mắt đã sớm lăn dài trên má, Tô Lam sửng sốt: “Mộ Mẫn Loan, cô có bị thương ở đâu đó không? Này? Cô bị sao vậy? Nói gì đi chứ.”
Tô Lam hua tay trước mặt cô vài và nhận thấy ánh mắt lơ đãng của cô cuối cùng cũng tập trung. Nhưng lúc Mộ Mẫn Loan vừa mới tỉnh lại, cô đã nhào về phía Lục Anh Khoa và hét lên: “Dừng xe, tôi muốn xuống xe.”
Lục Anh Khoa trong lúc không chú ý tay lái khiến cả chiếc xe rung lên một cái. Vào lúc này, Mộ Mẫn Loan đã nổi cơn tam bành: “Dừng lại, tôi cầu xin anh, dừng lại, mau dừng lại đi”