Chương 3466
“Anh ấy là chó nhà có tang? Ha ha, ngày đó khi mà anh vẫn chỉ là một con chó nhà có tang, nếu như không có anh anh ấy kéo anh lên, anh đã sớm chết từ lâu rồi! Hóa ra anh báo đáp với ân nhân của mình như vậy sao?”
Cả đời này ký ức mà Tư Vũ Chiến không.
muốn nhớ lại nhất chính là đoạn ký ức về năm đó anh ta nghèo túng sa sut đến mức phải đi cầu cứu Tô Duy Nam ra tay giúp đỡ.
Thời thời khắc khắc anh ta đều muốn hủy diệt nó, thế nhưng lần nào Mộ Mẫn Loan cũng đều gợi lên đoạn khiến cho đoạn ký ức này của anh ta lại càng sâu thêm.
Tư Vũ Chiến dưới sự thẹn quá hóa giận đã nắm lấy cằm của cô ta thật mạnh: “Mộ Mẫn Loan, tốt nhất là đừng có bao giờ được một tấc lại muốn tiến một thước nữa! Tin rằng.
không lâu sau, em rất nhanh sẽ nhìn thấy dáng vẻ Tô Duy Nam giống như chó nhà có tang quỳ gối ở trước mặt tôi, bộ dạng đau khổ cầu xin tôi buông tha cho hắn!”
Mộ Mẫn Loan lạnh lùng trừng lớn mắt nhìn anh ta, không nói một lời nào.
Ở một nơi khác, nhìn thấy chiếc xe bảo.
mẫu màu đen kia càng lúc càng xa, Bối Bối nhanh chóng quay người chạy về phía khu biệt thự.
Ở bên kề đường, cô ta tỳ tiện chặn một chiếc xe taxi, chui vào trong xe.
“Cô gái nhỏ, đi đâu đây?”
“Tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Lệ Thiên, bác tài, làm phiền bác lái xe nhanh lên giúp.
cháu với, cháu có việc thật sự rất gấp!”
“Được thôi, ngồi cho vững đấy”
Hai mươi phút sau, chiếc xe taxi cuối cùng cũng dừng lại.
Bối Bối nhanh chóng thanh toán tiền xe, sau đó vội vội vàng vàng chạy vào bên trong.
một toàn nhà thương mại ở bên cạnh của tổng bộ tập đoàn Lệ Thiên.
Lúc này, Quan Triều Viễn đang có một cuộc họp của cao tầng, vừa mới kết thúc Lục Anh Khoa liền nhận được cuộc điện thoại từ lễ tân gọi tới.
Lục Anh Khoa nhè nhẹ gõ cửa, sa đó bước vào trong phòng làm việc của Quan Triều Viễn: “Ông chủ, trợ lý của cô Mộ đã tới nơi rồi ạ”
“Đưa cô ta đến phòng họp đi”
Năm phút sau, Bối Bối được quầy lễ tân trực tiếp dẫn vào bên trong một căn phòng họp ở bên cạnh phòng làm việc của tổng giám đốc. Quan Triều Viễn đang đọc lướt qua thông tin hợp đồng mà Lục Anh Khoa đã chuẩn bị, sau khi nghe thấy tiếng bước chân vọng đến liền ngẩng đầu lên nhìn về phía đó.
€ó điều anh lại chỉ nhìn thấy một mình Bối Bối, bỏ tập văn kiện trong tay xuống, Quan Triều Viễn mở miệng nói: “Chỉ có một mình cô thôi?”
Khí thế của Quan Triều Viễn quá mạnh mẽ, vì vậy ở trước mặt anh, Bối Bối lộ ra vẻ có chút cẩn trọng:” Vâng, chỉ có một mình tôi thôi”
Quan Triều Viễn nhìn thấy bộ dạng của cô ta dường như rất khẩn trương, kéo một chiếc ghế ra cho cô ta ngồi: “Ngồi xuống rồi nói tiếp”
Sau khi ngồi xuống, Bối Bối mới cảm thấy được tâm trạng căng thẳng kia dân dần được tả lỏng ra một chút. Cô ta nắm chặt lấy chiếc.
cốc thủy tinh ở trước mặt, không dám ngẩng đầu lên đối diện với Quan Triều Viễn: “Mộ Mẫn Loan tại sao lại không đến?”