Chương 2811
Bởi vì dọc đường về, Lê Triều Viễn đã được ăn khá nhiều đậu hũ của Tô Lam, Nên tâm trạng anh bây giờ đang rất tốt.
Anh nhẹ nhạng mỉm cười, gật đầu: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Mộc cư: nhìn Tô Lam một cái: “Cậu chủ, cậu không biết mợ chủ moit mắt mong cậu về thế nào đầu!
Cậu không ở nhà, ngay cả cơm mợ chủ cũng không nuốt nổi.”
Tô Lam vừa nghe vậy đã bùng nổ: “Cô Lâm Mộc!”
Lâm Mộc vội vàng che miệng: “Ôi, không ổn rồi, Tôi nói hết ra mất rồi…
Vậy… cậu chủ, mợ chủ, Tôi xuống bếp đây”
Quan Triều Viễn xoay người nhìn Tô Lam một cái: Phát hiện khuôn mặt xinh xắn của cô đỏ bừng lên.
Anh còn thấy cô phồng má một cách ngượng nghịu: “Cô Lâm Mộc già cả lầm cẩm rồi, Anh đừng nghe bà ấy nói linh tinh!”
Tô Lam chưa kịp nói xong, cô đã trực tiếp bị Quan Triều Viễn bế hẳn lên.
Cô hoảng sợ, bám vào cổ anh theo bản năng: “Anh làm gì thế? Làm em sợ muốn chết!”
Quan Triều Viễn nói thầm bên tai cô: “Ở trên xe khi nấy, chẳng phải anh đã nói khi về, em phải cho anh thấy em nhớ anh thế nào rồi mà?
Giờ anh cho em cơ hội thể hiện đó.”
Nói xong, anh bế thẳng Tô Lam lên tầng 2.
“Cạch”
Sau khi vào phòng, Quan Triều Viễn dùng chân để đóng cửa, Vào lúc cánh cửa đóng lại, Quan Triều Viễn hạ chân xuống.
Xoay người đẩy Tô Lam vào tường, cúi đầu hôn cô mãnh liệt.
Cái gì gọi là tiếu biệt thắng tân hôn?
Cuối cùng Tô Lam cũng hiểu rõ ràng ý nghĩa câu này rồi.
Tất cả mọi nơi đều tràn ngập hơi thở của anh “Yêu tinh nhỏ, em có nhớ anh không?”
Anh đã từng “khám phá” cơ thể cô, giờ đây, anh đang quen thuộc làm những hành động mờ ám để khiêu khích cô.
Dường như Tô Lam cũng đã bị anh true chọc đến choáng cả đầu.
Sao cô có thể không nhớ anh được cơ chứ?
“Em.
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Lam đỏ bừng lên, Khi cô bị anh dụ dỗ, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì “Đinh linh linh, đinh linh linh…”
Đột nhiên, điện thoại của Quan Triều Viễn reo lên vào đúng lúc quan trọng, khiến lời định nói của Tô Lam nghẹn lại trong cổ họng.
Trái tim cô nảy lên một cái, trong nháy mắt vội vàng phục hồi tinh thần.
Thật nguy hiểm!
Vừa rồi, suýt nữa cô đã…
Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn chãm chẵm di động, hoàn toàn không định đi bắt máy.
Sau khi điện thoại reo vài lần, nó im bặt.
Anh quay đầu lại nhìn Tô Lam, không biết xấu hổ, nhẹ nhàng cọ trên người cô: “Ngoan, vừa nãy em định nói gì thì nói nốt đi nào.”
“Không nói đâu.” Tô Lam vội vàng.
Quan Triều Viễn quay đi.
Quan Triều Viễn híp mắt, chuẩn bị tiếp tục.