Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1697

Lê Hán Giang giơ tay lên tát cô ta: “Còn không cút lại đây cho bố! Đừng ở đó để mà mất mặt nữa!”

Lê Thấm Thấm bụm mặt, nước mắt chực trào ra: “Bố, bố đánh con?”

“Bố đánh con đấy! Những việc hèn hạ như thế mà con còn làm được, hơn nữa còn lấy làm tự hào! Bố dạy con như thế nào hả! Thế mà con lại lừa bố, con có biết con suýt phạm phải sai lầm lớn rồi không!”

Tuy Lê Hán Giang cưng chiều con gái nhưng chưa đến mức không phân biệt được phải trái!

“Xe ở bên dưới, về nhà bố lại xử lý con!”

Lê Thấm Thấm xoay người chạy đi, cô ta bụm mặt nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam, vệ sĩ ngoài cửa dẫn cô ta đi luôn.

Lê Hán Giang quay đầu lại nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam.

“Sếp Quan, Cô Quan, xin lỗi vì đã gây rắc rối cho hai người.”

Lê Hán Giang gập người với họ.

“Sếp Lê, trẻ con thì phải về quản giáo cho tốt.”

“Phải, mẹ của Thấm Thấm mất sớm, khi ấy tôi lại bận rộn xây dựng sự nghiệp, quả thật lơ là việc dạy dỗ con bé. Đứa con gái này của tôi quả thật làm tôi đau đầu vô cùng, tôi tìm cho nó một người mẹ kế, vốn là muốn thay tôi dạy bảo nó, nhưng ai ngờ người vợ hiện giờ của tôi cũng chẳng khiến con bé hài lòng được, nhất là sau khi em trai nó ra đời thì nó lại càng tùy hứng làm bậy hơn.”

Lê Hán Giang cũng bó tay với cô con gái này: “Sếp Quan, dù thế nào thì cũng vì con gái của tôi mà khiến hai người gặp phải phiền toái, cậu yên tâm, việc hợp tác của chúng ta vẫn sẽ tiếp tục, tôi cũng sẽ bồi thường cho cậu.”

“Sếp Lê, việc nhà quan trọng hơn.”

“Vậy tôi cũng không nói nhiều nữa, hôm khác tôi sẽ mời cậu, chính thức xin lỗi cô cậu.” Lê Hán Giang thở dài hối lỗi rồi vội vã rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại ba người họ.

“Chú, lần này cháu lại lập công rồi đúng không? Chú định thưởng cho cháu thế nào?”

Mục Nhiễm Tranh lập tức tranh công.

Quan Triều Viễn xoa đầu Mục Nhiễm Tranh: “Chú muốn thưởng cho cháu một người cháu dâu được không? Con gái của chủ tịch Tập đoàn Nam Ngung, nhỏ hơn cháu một tuổi, tối nay đi gặp mặt.”

Phụt!

“Chú, chú chơi cháu đấy à, cháu giúp chú mà chú lại đẩy cháu vào hố lửa thế ư? Tô Lam, cô có quản chồng cô không đấy?”

Tô Lam lập tức khoác tay của Quan Triều Viễn: “Tôi nghe lời chồng, cô gái ấy được lắm đấy, hơn nữa còn do tôi chọn, đi gặp thử xem?”

Mục Nhiễm Tranh đập đầu vào bàn: “Biết thế không giúp hai người nữa! Hai người hại tôi như thế à?”

“Đây có phải là hại anh đâu. Cháu trai à, lẽ nào anh định giống như các tiền bối trong giới giải trí, đến bốn mươi, năm mươi tuổi vẫn chưa kết hôn à? Làm trưởng bối, tôi vẫn phải nhắc nhở anh rằng dù là người nổi tiếng thì vẫn phải sống như người bình thường, phải tách biệt giữa công việc và cuộc sống.”

Tô Lam vỗ vai Mục Nhiễm Tranh khuyên bảo chân thành.

“Đi thôi vợ à, về nhà thôi!” Sau một phen vất vả, rốt cuộc họ có thể vui vẻ về nhà rồi.

Quan Triều Viễn lái xe, Tô Lam ngồi ở ghế phụ.

“Vợ à, có một việc anh rất tò mò, liên quan đến việc thằng cháu lớn thích em ấy, không biết em thấy thế nào?”

“Hả? Việc này à…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK