Chương 2561
“Liên quan gì đến cô ấy?”
Tô Lam hơi cau mày lại, trực tiếp ngồi thẳng dậy: “Hai người là thanh mai trúc mã với nhau, so với em, chắc hẳn cô ấy là người hiểu rõ anh hơn. Nếu như đổi lại vừa rồi là lời nói của cô ấy thì sẽ có thể đáp ứng được ngay lập tức tâm tư của anh.”
Đến ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang nói cái gì, khuôn mặt tràn đầy sự tự tÍ.
Quan Triều Viễn cũng ngồi dậy, vẻ mặt mang đầy sự khó hiểu.
Chỉ là khóe miệng của anh lại cong lên lần nữa.
Anh nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, ít nhất thì nếu cô ấy muốn tìm đến anh, sẽ thuận theo bản thân mình mà đi tới. Còn em, em có dám không?
Sắc mặt của Tô Lam trở nên trắng bệch.
Vì sao cô lại không muốn thuận theo bản thân mình chứ, muốn làm cái gì thì làm cái đó, tùy ý mà làm.
Thế nhưng, cô có tư cách đó sao?
Lê Duyệt Tư có nhà họ Lê ở phía sau làm chỗ dựa.
Còn bản thân cô, chẳng qua chỉ là một đứa con gái không cha không mẹ mà thôi Nếu như một ngày nào đó cô và Quan Triều Viễn ly hôn, chỉ cần cô nói một câu, bản thân lúc đó lập tức sẽ rơi vào con đường cùng.
“Em không có tư cách đó, coi như trong chuyện tình cảm, em không làm được đi.
Nhưng mà nếu có một ngày anh không cần đến em nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe theo rồi yên lặng rời đi”
Cô gái này.
Rốt cuộc coi anh thành cái gì rồi?
Quan Triều Viễn rùng mình.
“Ý em là, nếu có một ngày có một cô gái khác xuất hiện ở bên cạnh anh, em cũng sẽ yên lặng rời đi sao?”
Ra đi một cách nhẹ nhàng, ngoan ngoãn mà không ồn ào, náo nhiệt.
Thậm chí anh còn có thể tưởng tượng ra cô sẽ như thế nào nếu cô rời đi.
Tô Lam chỉ cảm thấy lồng ngực bắt đầu đau nhói, hai tay có chút bất an mà không ngừng cấu xé nhau Cô cúi đầu xuống và cắn nhẹ môi của mình.
Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn cô, đột nhiên anh nâng cm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Nhìn vào mắt anh và trả lời câu hỏi đi”
Trong đầu Tô Lam bắt đầu choáng váng, không ngừng vang lên âm thanh ong ong bên tai.
Nếu có một ngày Lê Duyệt Tư rời bỏ Lục Mặc Thâm, bằng lòng trở lại bên cạnh anh, làm sao anh lại có thể không động lòng cơ chứ?
Mình với Quan Triều Viễn mới quen nhau được bao lâu chứ, làm sao có thể so sánh được?
Tô Lam nhìn anh, yên lặng mà nhẹ nhàng, gật đầu: “Ừm”
Quan Triều Viễn không lên tiếng, anh cứ thế mà nhìn cô.
Trong đôi mắt ấy dường như tối sầm lại, áp suất không khí xung quanh cơ thể anh cũng giảm xuống hết lần này đến lần khác.
Tô Lam đột nhiên có chút sợ hãi, lần đầu tiên cô nhìn thấy chuyện như vậy.