Chương 1506
Tô Lam ôm ngực, không tài nào dằn nổi nỗi đau trong lòng mình.
“Tôi dám cam đoan, Tô Nhược Vân, nếu cô không ra tay với con trai tôi thì tôi có thể bỏ qua hết chuyện cũ, thế nhưng, xin lỗi, con trai là ranh giới cuối cùng! Cô chạm đến ranh giới cuối cùng thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”
“Tôi muốn giết nó đấy thì sao? Nó đáng chết! Chỉ cần con trai của cô chết thì Quan Triều Viễn sẽ không cần cô nữa! Ha ha ha… tôi nói cho cô biết, thứ thuốc độc ấy rất lợi hại, chưa biết chừng con trai cô biến thành đồ ngu rồi ấy nhỉ? Khi ấy Quan Triều Viễn sẽ vứt bỏ cô thôi, ha ha!”
Nhìn bộ dạng này của Tô Nhược Vân, Tô Lam không hối hận việc mình đã làm.
Tô Nhược Vân cười một cách điên cuồng.
Nếu như có thể thấy thấy tin con trai của Tô Lam biến thành kẻ ngu ngốc hoặc đã tử vong thì cô ta cũng đã đạt được mục đích của mình
“Xin lỗi, khiến cô thất vọng rồi, bây giờ con tôi vẫn khỏe.”
Nụ cười của Tô Nhược Vân bỗng chốc cứng ngắc: “Không thể nào, tuyệt đối không thể thế được! Độc tính của thuốc rất mạnh! Tôi tìm đủ mọi cách mới lấy được nó!”
“Thứ thuốc đó quả thật rất độc, nhưng phải tích lũy đến một lượng nhất định mới khiến đứa bé trở nên ngu dại hoặc là chết, đáng tiếc là bố của chúng ta vẫn còn lương tâm.”
Tô Nhược Vân im lặng nghe Tô Lam nói.
“Tôi nghĩ nhất định khi đó cô đã tính toán thời gian trước rồi, có lẽ là hai mươi tư giờ. Viên thuốc ấy có thể khiến trẻ con ngủ bốn, năm tiếng, hai mươi tư giờ thì uống khoảng ba, bốn viên. Nếu thằng bé uống ba, bốn viên thuốc thật thì sợ rằng nó đã chẳng còn tồn tại nữa rồi.”
Tô Lam âm thầm bội phục Tô Nhược Vân, từng đường đi nước bước đều vô cùng kín kẽ và hoàn thiện.
“Tuy cô nói là thuốc ngủ nhưng bố biết đó không phải là thuốc ngủ thật, nó có hại cho trẻ con, cho nên ông ấy bẻ viên thuốc làm đôi, ông ấy đút cho thằng bé tổng cộng chỉ có một viên mà thôi, bây giờ thuốc độc trong người con tôi đã biến mất hoàn toàn rồi.”
“Đồ ngu xuẩn!” Tô Nhược Vân ôm đầu gào thét.
“Cô nói bố chúng ta ngu xuẩn ư? Nếu bố nghe được thì sẽ khổ sở biết mấy. Ông ấy gánh chịu mọi tội lỗi, thế mà con gái của ông ấy lại nói ông ấy ngu xuẩn.”
Tô Lam cười khổ, rốt cuộc đứa em gái này của cô còn có lương tâm hay không?
“Dù nó không chết thì sau này cũng sẽ chết, tôi nguyền rủa nó, nguyền rủa nó chết sớm đi!”
Tô Nhược Vân nói với giọng hung ác.
“Cô cũng sắp làm mẹ rồi, Tô Nhược Vân, đến bây giờ rồi mà những lời độc ác như thế mà cô cũng nói ra được!”
Tô Lam cảm thấy ớn lạnh, có người mẹ nào muốn nghe người khác nguyền rủa con trai mình đâu chứ?
“Có gì mà tôi không nói được, dù sao tôi cũng không nguyền rủa con mình, tôi nguyền rủa cô, nguyền rủa con cô thì sao chứ! Chúc con cô chết sớm, nguyền rủa cô sớm ngày bị vứt bỏ! Nguyền rủa cô sẽ phải chịu kết cục bi thảm hơn tôi!”
Tô Nhược Vân nghiến răng nghiến lợi nói với Tô Lam, mặt mũi cô ta trông vô cùng dữ tợn.
“Thế thì phải khiến cô thất vọng rồi.” Giọng một người đàn ông vang lên từ chỗ cửa phòng.
Tô Lam quay đầu lại thì thấy Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn đi đến trước mặt Tô Lam và ôm eo cô.
“Tôi nói cho cô biết, dù con trai tôi có chết, dù Lam Lam không sinh con được nữa thì tôi cũng sẽ không vứt bỏ cô ấy, cô ấy vĩnh viễn là người con gái mà tôi thích.”