Chương 1981
Tam Tam cười híp mắt.
Tô Lam nhìn con gái với vẻ mặt cưng chiều, “Cục cưng, con có tên rồi đó, anh trai đặt tên cho con là Cửu Cửu, con có thích không?”
Cô bé đang ngủ say không có phản ứng gì.
Quan Triều Viễn vênh mặt lên như đang nói có gì hay ho đâu!
Những ngày Tô Lam ở cữ, có thể nói Quan Triều Viễn một tấc cũng không rời cô, tâm trí anh đặt hết vào Tô Lam, còn chuyện chăm sóc Cửu Cửu giao cho Mục Chỉ Huyên, nhưng Mục Chỉ Huyên còn có trợ thủ là Tam Tam.
Mới có mấy ngày, bé Cửu Cửu lúc vừa ra đời còn nhăn nheo đã thay đổi, da tuyết như trắng, đôi mắt trong suốt sáng long lanh, lúc mỉm cười còn có lúm đồng tiền nho nhỏ, chỉ là cô bé vẫn thích khóc như trước, cho nên mọi người coi chuyện nhìn thấy lúm đồng tiền của Cửu Cửu là một chuyện rất hiếm hoi.
Buổi chiều ánh mặt trời chiếu xuống kính thủy tinh trên gác xép, khiến cả gác xép trở nên ấm áp.
Cửu Cửu ngủ say trong giường trẻ con, chẳng mấy khi cô bé không khóc không ầm ĩ mà ngủ say như vậy, Tam Tam giúp Mục Chỉ Huyên trông Cửu Cửu, vì còn nhỏ nên cũng hơi mệt, dưới ánh mặt trời cơn buồn ngủ ập tới, cậu bé liền nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Tô Kiêm Mặc và Daisy nhìn Cửu Cửu trong giường trẻ con với vẻ mặt thỏa mãn.
“Em thấy con bé giống chị anh hay giống anh rể hơn?” Tô Kiêm Mặc đã hỏi câu này rất nhiều lần.
Daisy nghe hoài đã hơi mất kiên nhẫn, “Này Kiêm Mặc, anh có thấy dạo này anh rất hay lải nhải không?”
“Ơ, có hả? Anh không thấy vậy, thế em nói xem Cửu Cửu giống anh rể hay giống chị anh?”
Daisy trợn mắt lắc đầu, “Anh hết thuốc chữa rồi, anh hỏi câu này mấy chục lần rồi.”
Lúc này Tô Kiêm Mặc mới ý thức được hình như mình hỏi câu này quá nhiều, bèn cười xấu hổ.
“Kiêm Mặc, hình như anh rất thích trẻ con thì phải?”
“Đúng vậy, từ nhỏ anh đã biết mình không sống được lâu, chị anh vẫn luôn dẫn dắt anh trưởng thành, tâm nguyện lớn nhất của anh là nhìn chị ấy kết hôn sinh con, cho nên cứ thúc giục chị ấy mãi. Khi đó anh thật sự rất thích trẻ con, thích sinh mệnh mới, giống như sinh mệnh mới có thể sống tiếp thay anh vậy đó.”
Ánh mắt Daisy có vẻ hơi cô đơn, ở bên Tô Kiêm Mặc càng lâu thì cô càng cảm thấy Tô Kiêm Mặc nói đúng.
Cuộc sống của ma cà rồng là bi ai, mỗi ngày trôi qua đều lặp đi lặp lại.
“Đáng tiếc em không thể cho anh một đứa con.”
Nghe cô nói vậy, Tô Kiêm Mặc quay sang nhìn Daisy, nắm chặt tay cô.
“Chúng ta ngắm con của người khác là được rồi, em xem anh chơi với Tam Tam có mấy ngày đã đủ phiền rồi, nhưng chị anh và anh rể phải trông chúng cả đời, em có biết không, vì Tam Tam mà cuộc sống chăn gối của anh chị ấy bị ảnh hưởng rất lớn đấy.”
Tô Kiêm Mặc nói mấy câu đã chọc cười Daisy.
“Cho nên không sao cả, anh cảm thấy rất may mắn vì có thể gặp được em, nếu không thì không biết cuộc sống của ma cà rồng như anh sẽ trôi qua tẻ nhạt cỡ nào.” Tô Kiêm Mặc càng siết chặt tay.
“Em cũng thế.”
Bọn họ nhìn nhau với vẻ kiên định.