Chương 714
“Tô Lam gì chứ hả, đây là thím của con, mau chào hỏi đi” Diệu Hướng Vân thúc giục.
Tô Lam không ngăn cản, cô cũng muốn nhìn xem Mục Nhiễm Tranh có gọi không.
“Cô ấy còn nhỏ hơn con đấy!”
“ Cái thằng này, nhỏ nhưng mà vai vế lớn hơn, ai bảo vai vế của Tô Lam lớn chứ!”
“Ai bảo bố mẹ sinh con ra?!”
Mục Nhiễm Tranh tức giận.
Diệu Hướng Vân dở khóc dở cười.
“Tô Lam à, hai đứa quen nhau đã lâu, hẳn là em cũng biết tính Nhiễm Tranh rồi, nó là thế đấy. Em ngồi xuống đi.”
“Không sao đâu ạ, chị cử đi làm việc đi ạ.”
Đúng lúc này, mấy người chị họ của Tô Lam đều đi từ trong bếp ra.
Quan Triều Viễn gặp bác xong cũng từ trên tầng xuống.
“Tô Lam, tôi muốn ăn thịt kho tàu và tôm rang cay cô làm, hôm nay nể mặt tôi làm một bữa đi.” Mục Nhiễm Tranh nói.
Tô Lam mờ mịt, sao vừa đến nhà đã bảo cô nấu ăn vậy? Thế cô làm hay không đây?
“Nhiễm Tranh, thím của con mới đến nhà lần đầu tiên, sao con lại bảo thím nấu ăn? Sao con không hiểu chuyện thể!”
Thật ra Mục Nhiễm Tranh muốn giúp Tô Lam thôi.
Ngoài mặt người trong nhà không dám nói gì, nhưng rốt cuộc với thân phận của Tô Lam, nếu không thể hiện bản lĩnh khiến mọi người tin phục thì làm sao người nhà họ Mục có thể thật sự chấp nhận cô được?
“Anh cũng muốn ăn”
Quan Triều Viễn vừa đi xuống vừa nói.
“Vậy em đi làm ngay đây” Tô Lam đứng dậy.
“Tiểu Viễn, làm thế được à? Em dâu mới đến đây lần đầu mà”
“Không sao, đều là người một nhà” Quan Triều Viễn trả lời.
“Không sao?”
Vì thế Diệu Hướng Vân dẫn Tô Lam vào phòng bếp, mấy người chị họ khác cũng không thể nhàn rỗi, lập tức đi vào phòng bếp.
Mấy người phụ nữ cùng với người giúp việc nhìn Tô Lam xử lý nguyên liệu nấu ăn rồi chế biến một cách thuần thục, thong dong nêm gia vị, đảo thức ăn, hết thảy đều được làm liền một mách.
“Tiểu Viễn nhà chúng ta đúng là có phúc quá!”
“Đúng đấy, đúng đấy, còn trẻ thế mà tay nghề cao siêu chưa kìa!”
“Không mất vài năm luyện tập tuyệt đối không làm được như thế đâu!”
Mọi người thi nhau khen ngợi làm Tô Lam khá là ngượng ngùng.
Buổi tối, tất cả mọi người cùng nhau ăn bữa cơm tất niên.
Bởi vì khá nhiều người cho nên người lớn ngồi một bàn, con cháu ngồi một bàn.
Tất nhiên Tô Lam phải ngồi cùng Quan Triều Viễn ở mâm trên.
Vai vế của Mục Nhiễm Tranh nhỏ hơn, chỉ có thể ngồi cùng với mấy đứa em họ.