Chương 2516
Cái gì?
Bên kia Tô Bích Xuân đang chuẩn bị ngồi xuống chờ Tô Lam xin lỗi, sau khi nghe thấy những lời này thì “Xoạt” một cái, cô ta đứng dậy ngay lập tức.
Khuôn mặt kia vặn vẹo tới không dám tin.
Vậy mà con nhỏ đê tiện này lại dám chấp nhận!
Không phải cô ăn nhầm tim gan mật báo gì đấy chứ?
Đám đàn ông dưới sàn nhảy nhìn thấy Tô Lam kiêu ngạo như vậy, khắp đại sảnh lập tức vang vọng tiếng thét chói tai và tiếng huýt sao cổ vũ.
Cùng lúc đó tại khu khách quý ở lầu hai.
“Thật không dám nghĩ tới, bé thỏ trắng nhỏ nhà anh cũng có lúc chơi lớn như vậy”
Lục Mặc Thâm cố ý thở dài.
Hoàn toàn không để ý tới áp suất không khí của người đàn ông đứng bên cạnh mình đã thấp tới cực điểm.
Chỉ trong chốc lát, không khí sàn nhảy đã lên tới đỉnh điểm.
Tô Lam chọn thể loại nhạc jazz mà bắt đầu nhảy múa, hòa cùng nhịp điệu mạnh mẽ là dáng người lộng lấy độc nhất vô nhị.
Biểu cảm quyến rũ trên khuôn mặt trong sáng ấy rất vừa phải.
Khiến mỗi một động tác đều có sức hút mãnh liệt.
Đây là lần đầu tiên Quan Triều Viễn nhìn thấy Tô Lam như thế này.
Ngay cả khi cô khiến mọi người cảm nhận được mình là người ngồi trên đỉnh tháp cũng có thể dễ dàng khơi dậy khát vọng chỉnh phục của mỗi người đàn ông.
Quả thực Tô Bích Xuân có thể kích thích thị giác của mọi người nhưng đó cũng là thoáng chốc khơi dậy nội tiết tố trong cơ thể của những người đàn ông mà thôi.
Còn Tô Lam thì khác, cô chối từ dục vọng nhưng lại trò chuyện bằng cả trái tim và tâm hồn, cô khiến người khác nhớ mãi không quên.
So sánh giữa hai người ai thua ai kém đã rõ rành rành.
Lục Mặc Thâm vươn tay đẩy gọng kính mắt của mình Anh ta quay đầu nhìn đám đàn ông đã bắt đầu vội vàng điên cưồng dưới sàn nhảy.
“Cậu Quan cũng thật là rộng lượng, nếu như bây giờ người đứng trên sàn nhảy là người phụ nữ của tôi, thì tôi nhất định sẽ không để cho bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy được cảnh này”
Cặp mắt lạnh lùng của Quan Triều Viễn như: được ngâm sâu trong hồ nước buốt giá, quanh thân tản ra hơi thở khiến người người run rẩy.
Vẻ mặt đẹp trai kia đã hoàn toàn bao trùm trong lạnh lẽo.
Anh bình tĩnh cởi hai cúc áo sơmi trên cùng, khóe miệng cười lạnh treo lên vẻ khát máu: “Không phải cô ấy muốn thẳng sao? Tôi sẽ khiến cho cô ấy thắng.”
Nhưng cái giá phải trả sau khi chiến thẳng thì không thể nào đoán trước được.
Dù sao cũng không có người đàn ông nào chịu được việc nhìn thấy người phụ nữ của mình ở lăn xả trên sàn nhảy như vậy.
Quan Triều Viễn lạnh lão xoay người, anh sải bước đi xuống lầu một.