Chương 3062
Kết cục dường như đã được định đoạn, vì Tư Lệnh Phùng tuyệt đối sẽ không để cho cháu mình thành kẻ thứ ba chen ngang.
Bạch Ninh Hương hoảng hốt vô cùng nhìn di động mà không dám tin: “Quan Triều Viễn! Mày…”
Uy tín của Lệ Trí Thần, lần này bị khiêu khích đến cùng.
Hai cha con mặt đối mặt, trong không khí như có tia lửa bản ra, nguy hiểm như thể chạm vào cái là nổ.
Đúng lúc đó, ông cụ Quan yên ẳng nãy giờ cũng lên tiếng: “Nào, tôi nói hai cha con các anh rốt cuộc đã xong chưa? Mời các anh nhớ rõ, hôm nay là sinh nhật ông đây, hai người các anh chiếm hết hai bên đầu, chuyện gì đây hả?”
Lệ Trí Thần ác liệt nhìn con trai: n tiệc xong, về nhà với cha”
Quan Triều Viễn bình tĩnh đứng đó, không nói lời nào.
Ông cụ Quan hừ hừ hai tiếng, rồi ngẩng đầu hung tợn trợn mắt nhìn Quan Triều Viễn.
“không phải bảo là con bé kia có chuẩn bị quà cho ông sao? Còn không mang ra đây?”
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, mang hộp quả cho ông cụ.
Quan Nhã Khanh đúng một bên cười lạnh, lấy cùi chỏ húc vào người Lệ Minh Hi: “Anh đoán xem, bức tranh kia của cậu bị chê ỏng chê eo, con bé nghèo kiết xác kia đưa cái gì thì ông nội mới hài lòng nha?”
Lệ Minh Hí cười thô bỉ: “Anh thấy, chắc là đưa lên thãng chắt trai là ok đấy”
“Anh đi đi!”
Ngay lúc mọi người đều chờ mong Tô Lam làm trò cười, lại phát hiện sau khi mở ra hộp gấm, biểu tình của ông cụ đông cứng lại Nhìn qua ông có vẻ đang sợ, thậm chí ba lắp bawso, ngay cả lời cũng không nói nổi lắp “Đây, đây là..”
Mọi người kinh ngạc cực kỳ, rối rít đi đến.
Lệ Trí Bình là người đầu tiên nhìn thấy đồ vật trong tay ông cụ, ngay lập tức, con ngươi của ông †a như muốn bị trợn lồi ra: “Cái vòng tay này, cái vòng tay này không phải là vòng tay Huyết Ngọc mà mẹ con thích nhất hay sao?”
Hai anh em Quan Nhã Khanh nghe thấy thế, liền trợn tròn mắt.
Cái gì?
Là cái vòng Huyết Ngọc kia?
Chính là đồ mà bà nội nhớ mãi không quên trước khi mất.
Bọn họ phòng lớn phòng nhỏ dùng bao lâu, cũng không tìm thấy chút đầu mối nào Cái con bé nghèo kiết xác này sao lại tìm được?
Ông cụ Quan cầm được cái vòng tay này, cơ hồ là nhảy lên tại chỗ Ông cụ vội vàng giơ vòng ngọc lên, đế nó dưới ánh đèn xoay xoay soi xét.
Đúng như dự đoán, có thể loáng thoáng nhìn thấy một chữ triện nho nhỏ khắc chữ “Anh”
“không sai, không sai, chính là cái vòng tay này”
Ông cụ Quan kích động đến mức đỏ hết cả mắt, dù gì thì đây cũng là đồ mà vợ ông yêu quý nhất.
Thời chiến loạn khó khăn, bọn họ di chuyển khắp nơi, không biết đánh rơi từ khi nào.
‘Vợ ông cứ nhắc tới mãi, cho đến khi mất đi chỉ đành ôm tiếc nuối.
Nhưng mà,”
Đồ vật quan trọng như thế, con bé không có bối cảnh này làm sao chạm đến được?