Chương 2397
Khi cô ta biết khả năng Nhan Thế Khải và Tô Lam ở bên nhau là cực kỳ nhỏ, trái tim cô ta lại bắt đầu rung động.
*Bác sĩ Nhan, không ngờ anh cũng thích đến đây ăn. Ở đây rất độc đáo, hương vị rất ngon. Nghe nói đầu bếp ở đây đều là đầu bếp nước ngoài, nhiều người nổi tiếng cũng sẽ đến đây…
Liễu Minh Hoa vô cùng thích thú nói, nhưng cô ta lại phát hiện Nhan Thế Khải không hề lắng nghe cô ta nói.
Ánh mắt đó rơi vào trên người của Tô Lam mà không hề chớp mắt.
Sau khi bên tai không còn tiếng động, cuối cùng Nhan Thế Khải cũng nói: “Tô Lam, em có ổn không?”
Tô Lam cười: “Có thể vào được Lan Ly, là ước mơ của tất cả sinh viên y khoa, em rất vui”
Nhan Thế Khải bất ngờ nắm chặt tay.
Cha của anh ta là một chuyên gia não bộ nổi tiếng trong ngành, ông cũng điều hành một công ty thiết bị y tế.
Cho nên thông tin mà Nhan Thế Khải biết cũng khá đầy đủ.
Anh ta biết Tô Duy Nam đã về nước.
Anh ta cũng biết tất cả chuyện này đều là do Quan Triều Viễn làm.
Nhưng điều anh ta không thể không quan tâm nhất là cuộc điện thoại đêm đó.
Cuộc điện thoại kéo dài nửa giờ.
Lúc đầu Nhan Thế Khải gọi điện để hỏi Về tình hình hiện tại của Tô Lam.
Nhưng ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, anh ta đã nghe thấy một giọng nói cực kỳ mơ hồ ở đầu dây kia Anh ta quen biết Tô Lam lâu như vậy, ngay lập tức nhận ra đó là giọng của Tô Lam.
Tiếng nức nở của cô, sự cầu xin của cô, còn có sự không thể kiềm chế của cô.
Đáng lẽ anh ta phải cúp máy ngay trong giây đầu tiên.
Nhưng các cơ bắp trên khắp cơ thể anh †a dường như cứng lại, anh ta không thể cử động được.
Cảm giác như thể cả người ngâm trong nước đá, là một vị đẳng cay mà cả đời này anh ta chưa từng nếm trải.
Nửa giờ đó giống như lăng trì Sở dĩ anh ta không cúp điện thoại là vì muốn dùng nửa giờ này để quét sạch dấu vết hy vọng cuối cùng ở trong lòng mình.
Nhưng không biết tại sao, vừa nấy khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tô Lam, niềm khao khát trong lòng anh ta lại bắt đầu khuấy động.
Nếu không có sự hiện diện của Liễu Minh Hoa, anh ta thậm chí không thể chờ đợi mà muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm qua.
Chỉ cần Tô Lam nói ra một câu hiểu lầm, anh ta sẽ tin.
Chỉ cần cô nói là cô bị ép buộc, anh ta có thể không để tâm.
Nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt của Tô Lam, làm sao cô có thể bị cưỡng ép được?
Có vẻ như tâm trạng của Nhan Thế Khải không ổn, nên Tô Lam nhanh chóng quay mặt đi: “Sa Sa, vừa nấy cô nói mấy món kia có vẻ khá ngon? Hôm nay chúng ta gọi hết đi, tôi mời.”
Khi ăn cơm, Liễu Minh Hoa thỉnh thoảng nói chuyện với Nhan Thế Khải.
Nhan Thế Khải có câu đáp lại có câu không, nhưng anh ta rõ ràng là lơ đễnh.