Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2680

Mặc dù Tô Lam cảm thấy món ăn Hồ Nam kết hợp với rượu vang đỏ có vẻ có chút quái dị Nhưng nhìn bộ dáng thoải mái trên mặt Quan Triều Viễn, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào.

Cô lắc lắc ly rượu vang đỏ trong tay, mở miệng nói: “Anh Quan, chúc mừng sinh nhật, hy vọng sau này anh có thể hạnh phúc mỗi ngày!”

Hạnh phúc?

Lời chúc tốt đẹp này là khá mới mẻ đối với anh.

Trước kia người khác ban phước cho anh, cho tới bây giờ đều là sự nghiệp thuận buồm xuôi gió.

Ngược lại rất ít người quan tâm đến anh, có phải anh đang thật sự vui vẻ hay không.

“Keeng!”

Hai cốc cao chạm vào nhau.

Hai đứa nhóc kia cũng đi theo tham gia náo nhiệt.

Tô Mỹ Chi cầm cốc sữa trong tay mình: “Mỹ Chỉ chúc cha sau này mỗi ngày đều vui vẻ, có rất nhiều món ăn ngon”

Dứt lời, Tô Lam và Tô Mỹ Chỉ hai người đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn chằm chằm Tô Duy Hưng, tựa hồ định để cậu bé nói cái gì đó.

Tô Duy Hưng bị trừng mắt đến cả người không thoải mái, cuối cùng mới không thể làm gì được mở miệng: “ty vọng hai người Tô Lam và Tô Mỹ Chỉ sau này có thể thông minh hơn một chút, như vậy cha có thể ít lo lắng một chút.”

“Này, này! Tô Duy hưng, đồ ngốc này!”

Tô Lam oán giận hai câu, lập tức tỉ mỉ nếm rượu vang đỏ.

Quan Triều Viễn lại nhìn chăm chằm cô không chớp mắt, cánh môi hơi nâng lên Sau hai ly rượu vang đỏ, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lam đã đỏ bừng, ngay cả nói chuyện cũng có chút không trôi chảy.

Cô thở hổn hển, đôi mắt mê man nhìn người đàn ông anh Quan đối diện “Quan, Quan Triều tôi thấy…”

“Em thấy gì?”

Quan Triều Viễn nhìn bộ dáng say mê của nàng, uyết hầu hơi trượt “Tôi thấy…”

Tô Lam còn chưa nói xong, hai tay chống vào bàn, trực tiếp đứng lên.

Tay phải duỗi ra, một tay túm lấy cà vạt Quan Triều Viễn, dùng sức kéo một cái.

Khuôn mặt tuấn tú trong nháy mắt bị kéo đến trước mắt mình.

Tô Lam nhìn anh đột nhiên nở nụ cười, cười đến ngốc nghếch: “Thật đẹp.”

Quan Triều Viễn: “… Anh đẹp trai, đây là lần đầu tiên em biết đấy à?”

Tô Lam ngơ ngác läc đầu: “Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, đã Nghĩ rằng anh là rất đẹp rồi, vô cùng đẹp”

“Phải vậy không?

“Ừm” Tô Lam dùng sức gật đầu.

“Cho nên thì sao?”

“Cho nên… Cho nên.

Tô Lam ợ một cái, sau đó đột nhiên khom lưng hôn thẳng lên.

“Tô Mỹ Chỉ, mau nhảm mắt lại “

Tô Duy Hưng che mắt em gái, chính mình cũng gắt gao nhằm lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK