Chương 3034
“Ông chủ, có một vụ cướp hung ác xảy ra gần bến xe nơi mợ chủ đi vào buổi chiều nay. Tôi nghe nói có một nữ sinh bị cướp. Hình như cô ấy bị đâm, đã được đưa đến bệnh viện.”
‘Sau khi nghe những lời này, áp lực toàn thân Quan Triều Viễn chìm xuống “Tô Lam đâu?”
“Chúng tôi đã điều tra. Mợ chủ đã dùng chứng minh thư để đăng ký, làm thủ tục nhập viện ở một bệnh viện gần đó khoảng một giờ Trước.”
Chết tiệt!
Trong cơn tức giận, Quan Triều Viễn đập mạnh chiếc điện thoại xuống đất.
Một tiếng “Bụp” lớn vang lên. Chiếc điện thoại vỡ nát Đến mức trợ lý Lâm đang ngồi bên ngoài phải sửng sốt. Anh ta do dự vài giây, đang định đi vào xem có chuyện gì thì đột nhiên nhìn thấy Quan Triều Viễn lao ra như một cơn gió.
Trong bãi đậu xe ngầm, mọi thứ lần lượt đã được chuẩn bị sẵn sàng.
‘Vừa lên xe, Quan Triều Viễn lập tức nhấn ga.
Chiếc xe lao ra khỏi bãi đậu Không khí trong xe thấp đến mức ngột ngạt.
Đường đi vốn mất khoảng nửa giờ nhưng sau đó dần dần giảm xuống còn mười lăm phút Đến cổng nhà xe bệnh viện, xe vừa dừng, Quan Triều Viễn lập tức lao ra.
Anh bước vài bước đã đến quầy lễ tân: “Kiểm tra xem Tô Lam đang ở phòng bệnh nào.”
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đang nhìn xuống điện thoại di động, nghe thấy có người nói chuyện, mới uể oải ngẩng đầu lên.
‘Vừa nhìn lên cô ta đã lập tực trợn tròn mắt.
Trời ơi, người đàn ông này đẹp trai quát Khuôn mặt nhỏ nhản của cô ta lập tức đỏ bừng bừng, thậm chí không biết đặt tay chân vào đâu Nhưng bây giờ trong đầu Quan Triều Viễn chỉ có Tô Lam.
Thấy cô gái nhỏ đang ngây ngốc nhìn mình, khuôn mặt anh lập tức đông cứng thành băng, như thể anh sắp ăn thịt người: “Cho tôi hỏi, Tô Lam đang năm ở phòng bệnh nào?”
Nghe tiếng thét, cô gái nhỏ suýt chút nữa tè ra quần, luống cuống bắt đầu kiểm tra thông tin, rất nhanh đã có kết quả: “Phòng số 603, vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu.”
Phòng cấp cứu?
Ba chữ này như một nhát búa dữ dội đập vào ngực Quan Triều Viễn.
Hai mắt anh đỏ hoe, lao như điên về phía tầng sáu.
Nhìn phòng số 603 ở ngay trước mặt mình bỗng dâng lên một nỗi lo sợ Sống lâu như vậy nhưng anh chưa bao giờ sợ hãi bất cứ điều gì Nhưng sau khi quen Tô Lam, anh lại trải qua cảm giác như bản thân mình sắp bị đưa đi lăng trì Quan Triều Viễn chưa bao giờ tin vào Phật giáo.
Nhưng khi mở cửa phòng bệnh, anh thậm chí còn bắt đầu thầm cầu nguyện trong lòng: Tô Lam, nhất định em không được xảy ra chuyện gì!
Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Quan Triều Viễn nhìn thấy Tô Lam đang ngồi trên ghế.
Cả người cô toàn máu, khuôn mặt đẫm nước mắt.
Đôi mắt cô đỏ hoe, sưng lên vì khóc. Đôi vai cô không ngừng run rẩy.
“Tô Lam!”
Quan Triều Viễn lao tới, lập tức ôm chặt lấy cô vào lòng.
Tô Lam còn chưa kịp định thần lại thì cả người đã bị trói chặt trong lông ngực ấm áp của anh.
“Quan Triều Viễn…