Chương 577
Đó là tình địch của anh đó, hơn nữa còn là người đi không thấy người về không thấy bóng, nói không chứng lúc nào đó hạn lừa vợ anh chạy mất sao anh có thể buông tay chứ Lần này, là cầu hôn trước mặt bao nhiều người, lần sau, nói không chừng anh ta có thể làm ra chuyện khác nữa.
Tô Lam thấy Quan Triều Viễn hơi do dự, vội vàng nói tiếp.
“Anh yên tâm, hai người chúng ta đã kết hôn rồi, hơn nữa tôi cũng yêu anh, nếu tôi muốn đi cùng anh ấy, tôi đã sớm đi rồi.”
Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên.
“Tôi yên tâm về em, nhưng tôi không yên tâm về han ta!”
“Cái này thì anh có thể yên tâm, anh ấy tuyệt đối sẽ không cưỡng ép tối, không giống người nào đó Tô Lam quay mặt sang một bên.
“Toi…”
Anh cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên có thể nghe ra người nào đó mà có nói là chính bản thân minh.
“Anh Ngọc có ơn với tôi, sau khi tôi phát hiện TôX453M Nhược Văn và Mộ Dung Dịch gian diu sau lưng mình thì luôn nản lòng thất vọng, là anh Ngọc luôn giảng giải đạo lý cho tôi, khoảng thời gian tôi và Mộ Dung Dịch chia tay, anh ấy cũng giúp tôi rất nhiều chuyện, tôi rất cảm kích anh ấy”
“Có trách thì trách anh xuất hiện quá muộn.
Biểu cảm trên mặt Quan Triều Viễn căng thêm phức tạp, đúng thể, nếu anh xuất hiện sớm một chút, Tô Lam sẽ không nợ ân tình của Giản Ngọc, cũng không cần sống thê thảm như thế “Vì thế chuyện này anh giao cho tôi giải quyết đi, tôi sẽ khuyên anh ấy, khiến anh ấy từ bỏ “
“Được.”
Mặc dù Quan Triều Viễn vẫn hơi không phục, nhưng nếu Tô Lam đã nói như vậy, anh cũng không còn cách nào khác.
Nếu có đã khăng khăng như thế, anh chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Anh cũng hy vọng cô có thể tự tin hơn một chút.
“Vậy chúng ta cứ quyết như thế nhé, ngoắc tay”
Quan Triều Viễn nhìn ngón tay Tô Lam duỗi ra, nhanh chóng ngoặc vào, thuận tiện còn hôn một cái lên môi cô.
Tô Lam thật sự không còn cách gì với người đàn ông này nữa.
Cô đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, vì vết thương ở mông vẫn chưa khỏi, cô cũng không thể tắm rửa, lau qua người rồi quay về giường.
Quan Triều Viễn ôm cô vào lòng.
“A…
“Sao thế? Đau mông?”
“Người anh lạnh quá.”
Hiện giờ đã là mùa đông, trên người Quan Triều Viễn không có độ ấm, vì thế đối với Tô Lam mà nói, đương nhiên là lạnh.
Quan Triều Viễn chần chừ một lát, kéo chăn ra, xuống khỏi giường, anh mặc một chiếc áo ngủ, quay lại giường, sau đó ôm Tô Lam vào lòng.
“Không lạnh nữa chứ?”
“Ừ!