Chương 2342
khe cửa: “Chị dâu nhỏ, tôi thật sự không phải cố ý đến nhìn lén chị và anh hai thân mật. Cái này thật sự là ngoài ý muốn, chị mau cầu tình giúp tôi với”
Lúc này Tô Lam hận không thể tìm cái khe chui vào, làm gì còn tiếp lời Tân Tấn Tài được?
Cô chỉ đành giả điếc đứng một bên.
Ngược lại sau khi Quan Triều Viễn nghe thấy lời nói của đối phương, lạnh lùng trừng anh ta: “Còn lải nhải nữa thì mau cút ra ngoài.”
Tân Tấn Tài vừa nghe câu này lập tức có tỉnh thần, tung tăng xông vào.
Sau khi kiểm tra sức khỏe cẩn thận cho.
Quan Triều Viễn, anh ta đặt ống nghe trong tay xuống.
Tô Lam đứng một bên căng thẳng hỏi: “Thế nào rồi?”
Tân Tấn Tài vỗ ngực mình: “Có tôi ở đây, còn gì mà không yên tâm nữa. Chị dâu nhỏ, anh hai không sao rồi”
“Nếu đã không có gì còn không mau cút, đợi tôi đưa cậu đến Châu Phi à?”
Giọng nói lạnh lùng của Quan Triều Viễn truyền đến từ phía sau.
Gương mặt Tân Tấn Tài lập tức hiện lên nụ cười nịnh nọt: “Tôi cảm thấy ở thành phố Ninh Lâm rất tốt, ở đây không khí tươi mát, hoàn cảnh tốt, thích hợp với tôi hơn Châu Phi. Chị dâu nhỏ, bây giờ tôi cút ngay, mọi người tiếp tục, tôi đảm bảo những gì ban nấy nhìn thấy sẽ không nói ra ngoài.”
Tân Tấn Tài vừa không ngừng lải nhải vừa thu dọn đồ đạc, hoàn toàn không để ý đến gương mặt xinh đẹp đã bốc cháy đỏ như máu của Tô Lam.
Chính vào lúc anh ta dọn đồ xong chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên liếc mắt nhìn thấy vết máu trên ga giường.
Vừa rồi còn cười hihi haha, nụ cười trên gương mặt chớp mắt đông lại: “Anh hai, chẳng phải anh dị ứng sao? Sao ở đây lại chảy nhiều máu như vậy?”
Quan Triều Viễn không nói chuyện, chỉ là ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Tô Lam.
Tân Tấn Tài thuận theo tầm mắt anh nhìn qua, vẻ mặt nghỉ ngờ lên tiếng: “Chị dâu nhỏ, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tô Lam bị hỏi đến da đầu căng lên.
Từ khoảng thời gian tiếp xúc này có thể nhìn ra, Quan Triều Viễn đối với Thẩm Tư Huy và Tân Tấn Tài tuy nhìn qua lạnh lùng, nhưng tình cảm của mấy anh em bọn họ rất tốt.
Lần này sở dĩ Quan Triều Viễn chảy nhiều máu như thế, vốn là tại cô.
Cho dù thật sự bị mắng, cũng là cô đáng tội, Tô Lam có chút xấu hổ lên tiếng: “Thực ra là tôi…”
“Thực ra là bà dì cả của cô ấy đến”
Giọng nói Quan Triều Viễn lạnh lùng, trực tiếp chặn ngang lời nói của Tô Lam.
“Cái gì?”
“A?”
Tô Lam và Tân Tấn Tài đồng thời ngơ ngác.
“Bảo y tá đến đổi ga giường mới đi”
Vẻ mặt Quan Triều Viễn thản nhiên, nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của anh, Tô Lam thậm chí bắt đầu nghỉ ngờ bà dì cả của mình có phải thật sự đã đến rồi không, “Được, tôi đi ngay”
Tân Tấn Tài được dặn dò, lập tức xoay người chạy mất.