Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3054

Nhưng nghĩ thêm chút, cũng có thể hiểu, vì em gái anh đã mất rồi.

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác kia của Quan Triều Viễn, cảm nhận không khí tuyệt vọng và lạnh băng toả ra từ người anh, Tô Lam chỉ thấy ngực đau nhói Bộ dạng Quan Triều Viễn bây giờ, giống hệt như lúc mình biết mẹ và anh trai xảy ra chuyện.

Cô lấy khăn giấy từ trong túi xách, cẩn thận lau chùi bia mộ.

Quan Triều Viễn sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cô.

Tô Lam vẫn nhìn thẳng, mỗi một động tác đều cẩn thận từng chút.

Cô vừa lau vừa nói: “Cục cưng, có phải trước nay anh em đều đến đây một mình thăm em đúng không? Cuối cùng thì hôm nay anh em không còn đến một mình nữa rồi”

Tô Lam cầm tay Quan Triều Viễn, ánh mắt vẫn nhìn tấm hình: “Cục cưng, chính thức giới thiệu với em, chị là Tô Lam chị dâu em, lần đầu gặp mặt, sau này chị sẽ hay đến đây thăm em hơn nữa”

Quan Triều Viễn nhìn gò má Tô Lam, nơi đó bị nhuộm vàng bởi ánh mặt trời chiếu lên, ấm áp đến mức làm lòng người run rấy.

“Em lên thiên đường ròi, anh em buồn bã lắm.

Nên anh ấy lạnh lùng như băng, kháng cự không để người khác đi vào lòng anh ấy, nhưng bây giờ không giống như thế nữa..”

Tô Lam nghiêng đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Từ giờ trở đi, chị sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, kể cả phần của em”

Quan Triều Viễn nghiêng đầu nhìn cô chảm chăm, anh mắt mênh mang sâu thẳm.

Nhưng, chỉ cần Tô Lam nhìn kỹ một chút, sẽ thấy trong đó toàn là dịu dàng.

Tô Lam lại nhìn về phía bia mộ, mặt mày Vui về: “Cuc cưng, chỉ đoán là em cũng rất hy vong anh ấy có thể vui vẻ hạnh phúc thêm lần nữa, phải không nào?”

Trên gương mặt xinh đẹp của Lệ Bảo Ngọc, có ánh mặt trời rực rỡ chiếu quá, nụ cười rạng rỡ kia như đang đáp lại lời cô nói.

Hai người đứng trước bia mộ lúc lâu, cho đến lúc Quan Triều Viễn nhận ra đã đến lúc phải đi.

Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng mơn trớn hình của Lục Anh Khoa: “Cục cưng, anh đi trước đây, lần sau lại đến thăm em nhé?”

Nói xong, anh dắt tay Quan Triều Viễn, quay người xuống núi.

Dọc đường đi, Quan Triều Viễn không nói gì.

Nhưng Tô Lam có thể cảm nhận được rằng tâm trạng của anh, không còn bị đè nén như lúc nãy.

Cô muốn hỏi tình huống của Lệ Bảo Ngọc, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu.

Dù sao, người sáng suốt đều nhận ra, chuyện này đối với Quan Triều Viễn mà nói, là đau đớn không thể nói tới.

Thôi bỏ đi.

Chờ tâm trạng anh ổn định lại, nguyện ý nói cho mình là được.

Hai người rời khỏi khu tưởng niệm, Tô Lam thay sang lễ phục, chuẩn bị xong quà cáp.

Tất cả đã được chuẩn bị ổn thoả, Lục Anh Khoa cũng đã mang xe đỗ bên ngoài khách sạn.

Tô Lam cười nhàn nhạt, đi ra.

Tóc dài đen nhánh rủ xuống sau lưng, nhìn qua thanh thuần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK