Chương 878
“Anh nghĩ lại xem. Anh đang liên tục trao niềm hy vọng cho họ, nhưng hy vọng càng nhiều thì nỗi thất vọng sẽ càng lớn, giống như nghiện vậy. Nhất là mợ chủ, cô ấy đang cảm thấy Tô Kiêm Mặc sẽ không chết, nhưng nếu có một ngày cậu ấy qua đời thì cô ấy sẽ đau lòng hơn rất nhiều.”
“. . .”
“Nếu như anh không truyền máu, họ không có hy vọng thì đợi đến ngày Tô Kiêm Mặc chết thật rồi thì họ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng bây giờ không còn như trước nữa…”
“Nhưng mà sao tôi có thể trơ mắt ra nhìn cậu ấy chết chứ?”
Quan Triều Viễn ôm lấy đầu, cảm thấy rất bối rối.
“Anh hãy chấp nhận sự thật đi. Bác sĩ chúng tôi ai cũng tin vào số phận cả.”
Chu Lễ Thành vỗ vai Quan Triều Viễn.
“Bây giờ cơ thể anh đang có phản ứng mạnh như vậy, nếu anh còn cho máu lần nữa thì có lẽ sẽ không sống nổi nữa đâu.”
Chu Lễ Thành biết Quan Triều Viễn là một người lương thiện, nếu như ông ta không nói quá lên thì Quan Triều Viễn sẽ không chịu dừng lại.
“Được rồi, tôi đã hiểu.” Quan Triều Viễn bất đắc dĩ trả lời.
Chu Lễ Thành lấy ra bốn túi máu đưa cho Quan Triều Viễn.
“Tôi biết, những túi máu đã được ướp lạnh này không có tác dụng gì nhiều đối với anh, nhưng có thì vẫn tốt hơn là không chứ? Nếu như anh cần thì cứ gặp tôi mà lấy.”
Quan Triều Viễn không hề do dự mà uống cạn sạch bốn túi máu.
Cơ thể anh đã khỏe hơn trước được đôi chút.
Nhưng mà, đối với anh mà nói thì máu ướp lạnh cũng không thể bù đắp lại được lượng máu mà anh đã mất.
“Có cách nào để tôi khá hơn không?”
“Sếp Quan, nếu nghĩ kỹ lại thì chắc anh cũng không cần tôi nhắc đâu. Anh là nửa người nửa ma cà rồng, tất nhiên là máu tươi sẽ có thể giúp anh cảm thấy khỏe hơn rồi, nhưng mà…”
“Còn có cách nào khác ngoài cách này không?”
Chu Lễ Thành nhìn về phía Quan Triều Viễn, trịnh trọng cắt ngang lời ông ta.
Trừ cách đó ra thì chẳng còn cách nào khác cả.
“Với cả, Sếp Quan, tôi cũng cần phải nhắc anh một chuyện, anh nên dừng chuyện phòng the lại.”
Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên, nhìn Chu Lễ Thành với vẻ mặt khó hiểu.
“Chuyện phòng the chỉ làm cho anh cảm thấy mệt mỏi hơn thôi, mà bây giờ sức khỏe của anh đang không ổn, hai người tuyệt đối không nên sinh hoạt kiểu đó với nhau, nếu không thì càng ngày anh sẽ càng cảm thấy mệt mỏi hơn đấy.”
Vậy là Quan Triều Viễn lại càng cảm thấy bối rối hơn.
“Lát nữa tôi nên nói với mợ chủ thế nào đây?”
Quan Triều Viễn nghĩ ngợi, sau đó thì thầm vào tai Chu Lễ Thành.
Tô Lam ngồi chờ ở bên ngoài, có y tá cầm cốc trà sữa nóng hổi cho cô.
Khoảng ba tiếng sau, Quan Triều Viễn mới đi ra khỏi phòng kiểm tra sức khỏe.
“Anh đã nói là không sao rồi, em còn không chịu tin.”
Lúc đi ra, Quan Triều Viễn lộ rõ vẻ đắc ý, cực kỳ huênh hoang.