Chương 3172
Tô Lam sững sờ một lúc, mới chậm lại mới lè lưỡi: “Em hơi lo lắng nên đã quên mất ấy thay một chiếc váy màu đen nhỏ dài trên đầu gối một chút, và đi một đôi giày da bệt Mái tóc đen dài buông thẳng sau lưng, trên dái tai điểm xuyết đôi bông tai kim cương. Ngay cả khi chỉ tô một chút son và kẻ lông mày, cô nàng cũng đã rất xinh đẹp và tinh tế rồi.
Quan Triều Viễn ánh mắt trở nên dịu dàng: “Đi thôi”
Tô Lam gật đầu, hai người nhanh chóng lên xe. Chiếc Bentley màu đen lao đi trong dòng xe cộ, Quan Triều Viễn thỉnh thoảng nhìn lại Tô Lam, Tô Lam bị anh làm cho có chút mất tự nhiên: “Trên mặt của em có cái gì sao?”
“Không có”
“Vậy sao anh lại nhìn em như thế? Mặc dù em biết em là trời sinh đã đẹp, nhưng anh vẫn phải thu liễm chút đi chứ”
Thực ra, Quan Triều Viễn ngay từ khi lên xe đã nghĩ về một câu hỏi: Nếu vị hôn phu của Âu Mỹ Lệ thực sự là anh ấy.. vậy Tô Lam cũng sẽ gặp anh ta sao? ệ Triều Viễn ánh mắt lóe lên: “Anh có thể có chút tin tức của anh trai em”
“Cái gì?“Tô Lam không khỏi kêu lên. Cô.
quay đầu nhìn Quan Triều Viễn đầy hoài nghị, nếu không vì là anh đang lái xe, cô đã không thể kiềm chế được cảm xúc của mình mà trực tiếp nhảy lên người anh.
Cô vui bưồn lẫn lộn, thậm chí giọng nói của cô cũng bắt đầu run rấy: “Anh trai em, anh ta…”
Quan Triều Viễn không muốn cô lo lắng quá: “Anh ấy không có việc gì, hiện tại anh ta vẫn bình an vô sự”
Trái tim đang treo lơ lửng của Tô Lam.
bỗng trở yên tâm hơn: “Vậy thì anh có biết anh ấy hiện đang ở đâu không? Em rất muốn gặp anh ấy”
‘Tô Lam nói vậy giọng nói của cô run lên và đôi mắt đỏ hoe.
“Anh vẫn chưa tìm thấy anh ấy, nhưng nếu như tin tức của anh không sai, anh ấy đã trở về Trung Quốc: “Anh ấy đã về nước rồi, là có ý gì?”
Tô Lam rất không thể hiểu được, anh trai cô ởtrong nước có nhiều bạn như thế không thế nào không ai nhận ra anh cả? Không phải khoa não của nước Y là giỏi nhất trên thế giới sao? Tại sao bạn của anh ấy lại bí mật đón anh đi, và sau đó đưa anh ấy về nuowcs? Tô Lam chỉ cảm thấy càng nghĩ càng rối rảm: “Em không hiểu”
Quan Triều Viễn đưa tay ra, nhẹ nhàng vỗ mặt Tô Lam an ủi cô: “Có lẽ tình trạng của anh trai em đã khá hơn, hoặc là anh ấy đã tỉnh lại và quyết định trở về nước, anh tin rằng sẽ không bao lâu nữa anh ấy sẽ đến tìm em”
“Cái gì?… Sao có thể?“Tô Lam không thể †in vào tai mình. Bệnh tình của anh trai cô đã được chữa khỏi, và anh ấy không chỉ tỉnh táo, mà sẽ đến tìm mình? Tô Lam vươn tay nhéo nhéo mặt không tin, cô muốn khẳng định không phải đang năm mơ: “Chồng à, anh… anh không có nói dối em chứ, anh nói cho em biết đi, những gì anh nói đều là sự thật, anh không nói dối em.”
“Đồ ngốc.
Quan Triều Viễn lại bóp chặt má c‹ anh nói đều là sự thật, vì vậy em phải kiên nhãn, đừng khóc nếu khóc sẽ không xinh đâu”
Tô Lam chớp chớp mắt mạnh mẽ lấy lại những giọt nước mắt chực trào ra, cô gật đầu thật mạnh: Chúa ơi! Cô cảm thấy mình thật hạnh phúc, không chỉ có thêm một đứa con với Quan Triều Viễn mà anh trai cô cũng có tin tức. Cô chợt cảm thấy trên đời này không ai hạnh phúc hơn mình đúng không? Mộ Mẫn Loan lo lắng ngồi trên ghế sofa. Đôi bàn tay tinh xảo đó đặt ở trước ngực, cô bất an nhìn về hướng lầu hai.