Chương 3887
“Phái hai mươi người đi theo dõi đường biển đó, cậu cũng đích thân qua đó đi”
“Vâng”
Sau khi Lục Anh Khoa quay người rời đi, Quan Triều Viễn đứng dậy, đi ra phía ngoài của trang viên.
Elburg đã sang mùa thu, những chiếc lá màu vàng bị gió thu thối bay tán loạn khắp nơi, Quan Triều Viễn đút tay vào túi áo, biểu cảm trên mặt cũng trở nên lạnh lùng hơn hẳn.
Trong hai ngày tiếp theo, tình hình Lục.
Anh Khoa đi điều tra cũng không được thuận lợi lắm.
Nhóm người theo dõi đầu tiên chẳng hiểu sao lại mất tích, thật ra, nếu tính ra thì những người mà Lục Anh Khoa dẫn đi cũng có thể gọi là tỉnh anh rồi, nhưng lúc này họ không đuổi được theo chiếc du thuyền đó, đã vậy lại còn bị giải quyết cả đoàn.
Cuối cùng thì Lục Anh Khoa cũng ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này, có vẻ như đối phương cũng phát hiện ra sự hiện diện của họ rồi, vậy nên sau này nếu muốn chặn đường những người lại thì sẽ rất phiền.
Lần này Lục Anh Khoa đích thân đi ra ngoài, dẫn một nhóm bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ đi, đồng thời cầm theo những vũ khí và các loại phương tiện khác theo, đuổi theo.
tín hiệu sóng kia.
Giữa trưa hôm nay, ngài Tư Đồ đến đảo rất đúng giờ, chuẩn bị ăn cơm với Tô Lam.
Đầu bếp Michelin đã bị thay đổi, những người trên đảo đón một đầu bếp mới, kỹ thuật nấu nướng của người này rất tốt, nấu được hẳn một bàn đồ ăn kiểu truyền thống trong nước.
Sau lần thương lượng đầu tiên bất thành, Tô Lam không hề đề cập đến chuyện rời khỏi đảo nữa.
Nếu ngài Tư Đồ sẵn lòng ăn cơm với mình rồi thì Tô Lam cũng yên lặng ngồi ăn cơm.
Còn nếu như ông ta không đến thì cô lai càng thấy nhàn hơn, không cần phải quá câu nệ làm gì Ngài Tư Đồ ăn không nhiều, ông ta chỉ ăn qua loa vài miếng cơm rồi buông đũa xuống, sau đó ngồi nhìn chằm chằm vào Tô Lam.
Chẳng hiểu sao Tô Lam bị ông ta nhìn chäm cảm như vậy thì cảm thấy hơi ngại, cô chỉ ăn được nửa bát cơm rồi không thể ăn thêm được nữa “Sao không ăn thêm nữa đi?”
Tô Lam nghe ông ta nói thế thì suýt bật cười, cô bỏ đũa trên tay xuống, cảm thấy hơi khó nói: “Ngài Tư Đồ, ông nhìn chãm chẳm tôi như.
vậy, dù tôi có đói thì cũng chẳng còn khẩu vị nào để ăn cơm nữa đâu”
Nói xong những câu đó, Tô Lam đứng lên, quay người chuẩn bị rời đi.
“Tôi ăn no rồi”
Nhưng cô còn cưa kịp rời đi thì đã thấy ông Hồng đi đến với vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Ông ta cúi đầu xuống, nói vài câu bên tai ngài Tư Đồ, vẻ mặt ngài Tư Đồ cũng thay đổi thấy rõ, mặc dù ông ta đã điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh, nhưng chút biểu hiện đó vẫn không tránh được khỏi tầm mắt của Tô Lam.
€ô lập tức quyết định không rời đi nữa, mà nhìn chằm cẵm vào ông Tư Đồ.
Cô nghĩ thầm, không biết có phải là bên Quan Triều Viễn đã phát hiện ra tín hiệu mà cô đã gửi ra bên ngoài không?
Sau đó chỉ thấy ngài Tư Đồ dặn dò hai câu rồi ông Hồng lập tức gật đầu, quay người rời đi.
Ngài Tư Đồ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt khẩn trương của Tô Lam, chỉ cần nhìn liếc qua thôi, ông ta cũng có thể phân tích ra được cảm xúc của Tô Lam lúc này, ông ta bình tĩnh nhìn cô: “Có người đang theo dõi tôi”