Chương 1236
“Luôn có truyền thuyết như vậy, nhưng không có ma cà rồng nào tìm thấy trường hợp như thế. Dù sao thì cũng không có nhiều thể kết hợp bị phong ấn như Tiểu Quan, tất nhiên giải được phong ấn thì càng ít hơn. Nhưng truyền thuyết cũng có căn cứ, thể kết hợp giải được phong ấn về cơ bản không khác gì loài người.”
Lúc này, Giản Ngọc ngồi trên con dốc đất ở gần biệt thự, một chân duỗi thẳng một chân co lại, nhìn miếng ngọc trên cổ mình.
Quả thực anh ta có một miếng ngọc, lúc Mục Chỉ Huyên nhắc đến miếng ngọc đó, anh ta đã biết anh ta đúng là con trai của họ.
Chỉ là không biết tại sao anh ta lại từ chối.
Tô Lam trèo lên con dốc đất, cảm nhận được có người đến Giản Ngọc lập tức cất lại miếng ngọc của mình.
Anh ta luôn đeo miếng ngọc này, từ khi anh ta vẫn còn đi lại bằng hai tay hai chân thì anh ta đã bảo vệ miếng ngọc này rồi.
“Mang thai mà leo cao như vậy làm gì?”
“Không leo cao thế này thì sao tìm được anh chứ?”
Giản Ngọc duỗi tay ra kéo Tô Lam, cô ngồi xuống bên cạnh Giản Ngọc.
“Anh Ngọc, tại sao anh không nhận lại họ?” Tô Lam nhìn sợi dây đỏ trên cổ Giản Ngọc.
“Vì họ nhầm rồi.”
“Họ có nhầm hay không thì trong lòng anh rõ nhất, cần gì phải thế chứ?”
Giản Ngọc cúi đầu cười khổ: “Vẫn bị em nhìn thấu rồi.”
Anh ta lại lấy miếng ngọc trên cổ ra, đó là một miếng ngọc trong suốt long lanh, trông rất đẹp.
“Miếng ngọc này gắn bó với anh từ khi anh được sinh ra, anh cũng không biết tại sao mình luôn có tình cảm đặc biệt với nó. Cho dù sau này gặp nhóm trộm mộ đó, bọn họ bảo anh đi dò mộ anh cũng không từ chối, nhưng khi bọn họ định cướp ngọc của anh thì anh mới nổi giận.”
Tô Lam im lặng nghe Giản Ngọc nói, cô biết Giản Ngọc là người có tâm sự.
“Về sau gặp được bố nuôi, em cũng biết ông ấy làm về trang sức mà, ông ấy nói miếng ngọc này của anh rất đáng giá, có lẽ là bố mẹ anh để lại cho anh, anh phải giữ gìn cẩn thận, biết đâu có thể tìm được bố mẹ anh.”
“Vậy tại sao anh không nhận?”
“Em cảm thấy anh nên nhận sao?” Nụ cười của Giản Ngọc khiến người ta không đoán được.
“Chẳng lẽ không nên sao? Lúc đó họ cho rằng anh đã chết rồi nên mới đưa anh vào rừng, tổ chức lễ tang theo cách của ma cà rồng, ai mà ngờ anh vẫn còn sống, cái này không trách họ được.”
“Anh hiểu, chỉ là nhiều năm như vậy, anh chưa từng nghĩ sẽ tìm lại bố mẹ. Anh một thân một mình quen rồi, anh không muốn đột nhiên có người có quan hệ thân thiết gì đó với mình, giống như Quan Triều Viễn cũng quen rồi, không muốn chia sẻ bố mẹ của mình cho người khác vậy.”
Từ những lời của Giản Ngọc, đột nhiên Tô Lam nhận ra tại sao Quan Triều Viễn không muốn thừa nhận Giản Ngọc là anh em của mình.
Quả nhiên giữa hai anh em sinh đôi sẽ có suy nghĩ giống nhau.
Chuyện cô nghĩ không ra nhưng Giản Ngọc lại nghĩ ra.
“Anh Ngọc, em có thể hiểu tâm trạng của anh. Nhưng anh biết không, mẹ em luôn rất muốn nhận anh, đây là điều họ trông mong nhiều năm, họ chưa từng nghĩ sẽ đòi hỏi anh làm gì cho họ, cũng sẽ không trói buộc anh.”
“Để anh suy nghĩ.”