Chương 2783
Quan Triều Viễn hờ hững ngước mắt lên, xoay người đứng dậy đi về phía cửa. Nhìn theo bóng lưng cao lớn của Quan Triều Viễn, trợ lý Lâm do dự một lúc, sau đó lại nói: “Ông chủ, vừa rồi tôi nghe thấy bà chủ và ông cụ gọi điện thoại bên ngoài, nói rắng ngày mai sẽ sắp xếp cho anh gặp cháu gái của tư lệnh Phùng.”
Bước chân của Quan Triều Viễn ngừng lại.
Đồng tử của anh dường như tối lại, lạnh giọng hỏi: “Còn nói gì nữa?”
Trợ lý Lâm nghiến răng đáp: “Còn nói rằng ba tháng sắp tới anh đừng hòng rời khỏi thủ đô.”
Thành phố Ninh Hải, tại biệt thự núi Ngự Cảnh.
Sau khi Tô Lam cúp máy, khuôn mặt nhỏ nhắn đó vẫn còn đang ửng hồng. Cô ngây người nhìn dòng chữ “Quan Triều Viễn” trong điện thoại, chọc nhẹ đầu ngón tay trắng nõn lên trên màn hình. Cô xóa ba chữ “Quan Triều Viễn”, và chậm rãi đổi thành “chồng”. Chồng của cô!
Nhìn thấy chữ này, Tô Lam không khỏi mím môi cười thầm đầy hạnh phúc.
Khi cô chuẩn bị ấn nút lưu thì bàn tay cô lại khưng lại, cô sợ răng nếu bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao? Cô liền nhanh chóng xóa cái tên này và thay vào đó là “ông chủ lớn”.
“A,a, ai Tô Lam ôm gấu bự tung tăng trên giường, khích động hét lên mấy tiếng. Cuối cùng, cô ấy lăn và đè trực tiếp lên con gấu, đưa tay ra chọc vào mắt con gấu: “Gấu lớn à gấu lớn, phải làm sao bây giờ?
Hình như tôi hơi nhớ anh ấy rồi”
Sau khi nằm xuống, cô đỏ mặt và tự lẩm bẩm: “Tô Lam, mày thật là nhiều chuyện.
Mới chỉ chia tay một ngày mà thôi, sau này còn phải xa nhau nhiều lần nữa, mày nên tự kiềm chế trái tim thiếu nữ của mình đi.”
Nhưng điều cô không hề nghĩ tới là cụm từ không được lâu thực sự đã thành hiện thực.
Trong mỗi ngày cô đơn mất ngủ, chỉ cần anh nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhản quyến rũ kia, đều sẽ trở thành nỗi đau đến khó thở của Quan Triều Viễn. Đêm nay, cô mơ thấy Quan Triều Viễn, nên Tô Lam ngủ tương đối yên bình.
Vì đồng ý với Phương Trí Thành, Tô Lam đã trực tiếp đến tiệm ảnh Bách Tâm vào buổi chiều.
Mộ Mẫn Loan là một nữ hoàng điện ảnh và về cơ bản không có scandal nào trong suốt năm năm ra mắt vì vậy, cô có một lượng fan đông đảo, và Tô Lam biết rõ điều này. Nhưng khi cô vội vàng chạy đến cơ sở quay phim và nhìn thấy đám đông bên ngoài vẫn bị sốc: “Mộ Mẫn Loan, em đẹp quá, cố lên.”
“Mộ Mẫn Loan, cố lên, nữ thần, anh yêu em: Bên ngoài tiệm ảnh Bách Tâm, đều ngậ tràn trong tiếng hò hét của người hâm mộ Trong studio, Mộ Mẫn Loan tháo kính râm ra, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mày thanh tú khẽ cau lại. Cô luôn thích sự yên tĩnh nên mỗi khi nhận lời đóng quảng cáo, điều quan trọng nhất là yêu cầu hành trình phải được giữ kín. Nhưng là ai đã làm rò rỉ lịch trình của cô ấy lần này?
Sau khi biết tin, cậu Tư cũng vội vàng chạy tới. Vừa bước vào cửa, sắc mặt anh tuấn trở nên ảm đạm: “Ai là người phụ trách công ty của các người”
Các nhân viên trong phòng thu đưa mắt nhìn nhau, không dám phát ra tiếng động.
“Tôi sẽ tìm ra kẻ đã làm rò rỉ lịch trình của cô Mộ. Sớm muộn gì cũng phải thông báo cho sếp của các cô và chuẩn bị nhận thư từ luật sư đi.”
Các nhân viên run lên vì sợ hãi, Mộ Mẫn Loan cuối cùng cũng lên tiếng.
“Tư Vũ Chiến, thôi bỏ đi. Bọn họ cũng không cố ý, có thể là người của chúng ta không cẩn thận.”
Tư Vũ Chiến quay lại nhìn Mộ Mẫn Loan.
Mặc dù cô ấy thường tỏ ra vô cùng thờ ơ, nhưng thật ra trái tim cô ấy rất nhân hậu, và cô ấy hiếm khi mắc bệnh ngôi sao.
Các nhân viên nhìn thấy Mộ Mãn Loan đang nói giúp cho họ, nên nhanh chóng đến xin lỗi: “Cậu Tư, cô Mộ lần này chúng tôi thị rất xin lỗi. Nhưng mọi chuyện đã xảy ra lát nữa chúng tôi sẽ bảo vệ cô Mộ đi ra từ cửa sau. Tôi thực sự rất xin lỗi lân này và chúng tôi hứa rằng sẽ không bao giờ có lần sau nữa. “
Tư Vũ Chiến quay đầu lại và nhìn Mộ Mẫn Loan, như thể anh đang hỏi ý kiến của cô. Mộ Mẫn Loan gật đầu, ánh mắt ảm đạm: “Cứ như vậy đi.”