Chương 634
“Kết quả, cô đoán xem thế nào? Đứa nhỏ này sinh rất nhanh, thế nhưng, hai đứa quá nhỏ, không có kinh nghiệm trông con, suốt ngày ốm đau, chồng của đứa con gái lúc đầu không đồng ý sinh con, lương của cậu †a không cao, lo là không nuôi nổi, muốn phấn đấu hai năm nữa rồi tính”
“Đứa nhỏ vừa ốm liền cần tiền, sinh con Xong, con gái của bạn tôi cũng không có việc, bạn của tôi trông con giúp, ăn uống sinh hoạt cũng đều do chồng của đứa con gái chỉ trả, cô biết về sau thế nào không?”
“Thế nào?”
“Ly hôn rồi, những ngày tháng như thế không chịu nổi, chồng của đứa con gái kia cũng không còn cách nào khác, một mình cậu ta nuôi ba người lớn, còn phải nuôi cả bố mẹ mình nữa, áp lực quá lớn, không ngừng cãi nhau, mài mòn hết tình cảm của hai đứa”
“Ví dụ kiểu này thật sự quá nhiều, có mẹ chồng giục con dâu sinh con, có chồng giục vợ sinh con, có người vợ tự muốn sinh, kết quả đều không quá tốt. Tôi muốn nói với cô, sinh con là chuyện của hai người, cần bàn bạc với nhau, đừng vì ai cả. Cậu Tô, mặc dù là em trai ruột của cô, thế nhưng, đối với gia đình của cô và ông chủ, cậu ấy là người ngoài, con của hai người gọi cậu ấy là cậu, nhưng ông chủ mới là bố của đứa nhỏ.”
Những lời này của dì Phương, đã nhắc nhở Tô Lam.
Giây phút này, dường như Tô Lam đã bừng tỉnh.
Quả thật cô đã xem nhẹ cảm nhận của Quan Triều Viễn .
“Cô cũng đừng cứ cảm thấy ông chủ lừa cô, †ôi cũng không phải nói đỡ cho cậu ấy, cô muốn có con như thế, cậu Tô lại như vậy, nếu cậu ấy nhất quyết không chịu, hai người có thể không cãi nhau sao? Ông chủ thuận theo ý của cô, đó cũng là vì để ý đến cô, để ý đến cái nhà này”
*Dì Phương, tôi hiểu ý của dì rồi”
*Cô là người thông minh, vừa nói liền hiểu, tự mình nghĩ kỹ đi, tìm cơ hội nói chuyện tử †ế với ông chủ, tôi thấy cậu Tô cũng là người hiểu chuyện, cô nói chuyện với cậu ấy xem”
“Vâng”
Nói chuyện với dì Phương, quả thật khiến Tô Lam nghĩ thoáng hơn rất nhiều.
Tối đến, khi Quan Triều Viễn về nhà, hai người lại tốt đẹp như trước kia.
Hôm sau, Tô Lam đến Học viện mỹ thuật, hẹn Tô Kiêm Mặc ra ngoài.
*Chị, chị ký tên cho em trước đi, em tặng cho bạn của em”
Tô Lam không nói thêm gì, lập tức ký tên.
“Kiêm Mặc, hôm nay chị đến tìm em có việc.”
“Chị, chị tìm em có việc sao? Chị mau nói đi, em còn có việc nữa!”
Tô Kiềm Mặc vừa cẩn thận cất tờ giấy ký tên đi, vừa nói.
Tô Lam cầm trà sữa trên tay, rũ mắt xuống, mặc dù trên đường đến cô luôn nghĩ xem nên nói thế nào, nhưng thật sự đến lúc phải mở lời thì lại có chút nhát gan.
“Chị, có phải có chuyện gì rồi không?”
Thấy Tô Lam mãi không nói gì, Tô Kiêm Mặc hơi sốt ruột.
“Không có!”
Tô Lam lập tức phủ nhận.
“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì thế? Chị và anh rể cãi nhau sao?”
Tô Lam lắc đầu như trống bỏi.