Chương 633
Anh hy vọng Tô Lam có thể vì mình mà từ bỏ chuyện sinh con.
Thế nhưng, lời đã đến miệng lại không thốt ra được, anh sợ Tô Lam sẽ tranh chấp với anh, sẽ truy hỏi đến cùng lý do anh không muốn sinh con!
Tô Lam từ từ xoay người sang hướng ngược lại.
Sao có thể ngủ được chứ?
Quan Triều Viễn thật sự muốn sinh con, hay là đang tiếp tục lừa cô?
Chờ cơ thể cô khỏe hắn, có phải anh lại tìm lý do khác để không sinh con không?
Tô Lam không dám nghĩ tiếp.
Cứ như thế, mang theo một loạt thắc mắc, Tô Lam cũng coi như chìm vào giấc mộng.
Sáng hôm sau, khi tỉnh lại, Quan Triều Viễn đã không còn ở bên cạnh.
Ăn sáng xong, dì Phương thấy sắc mặt cô không quá tốt, liền kéo cô ngồi lên sofa, khuyên giải cô.
“Phu nhân, cô là một đứa trẻ hiểu chuyện, sao đến cái vướng mắc này cũng không gỡ bỏ được chứ?”
Vẻ mặt Tô Lam tiều tụy, đáy mắt tối đen.
“Di Phương, không phải tôi không nghĩ thông được, căn bản anh ấy không muốn có con, giờ anh ấy cũng không muốn có con, nhưng anh ấy luôn lừa tôi”
“Phu nhân, tôi muốn nói với cô vài câu, hai người sinh con, là chuyện của hai người, nếu bố mẹ hai người đều còn thì đó là chuyện của hai gia đình, chuyện gì cũng cần bàn bạc. Phu nhân, tha thứ cho tôi nói nhiều, sự nghiệp của cô đang tốt, lại còn trẻ như này, sao cứ muốn sinh con chứ?”
Tô Lam cười khổ.
“Tôi thấy những cô gái cũng tầm như cô, còn muốn chơi thêm vài năm, không muốn sinh con sớm như thế.
“Dì Phương, không giấu dì, em trai tôi bị bệnh tim, sức khỏe không tốt, không sống.
được lâu nữa, từ nhỏ nó luôn như thế, nó cực kỳ thích trẻ con, nhưng sức khỏe của nó, cả đời này không thể kết hôn sinh con, vì thế luôn cực kỳ hy vọng tôi có thể sinh con, muốn làm cậu”
Trước kia bọn họ chưa từng nói chuyện tâm sự, vì thế chuyện này dì Phương không hề biết, giờ xem ra, Tô Lam cũng là một đứa trẻ đáng thương.
“Phu nhân, nói như thế thật ra cô cũng không phải rất muốn sinh con, đúng không?”
Tô Lam cúi đầu xuống, suy nghĩ một lúc.
Đúng thế, thật ra cô cũng chưa chuẩn bị tốt để làm mẹ, cũng không biết sẽ có hậu quả gì.
Cô gật đầu.
*Dì nói đúng, hiện giờ sự nghiệp của tôi đang đi lên, lúc này sinh con thật sự không phải là một việc làm đúng đán, nhưng Kiêm Mặc… nó, chờ không được lâu như thế”
*Nhưng phu nhân, cô có từng nghĩ tới cảm nhận của ông chủ chưa? Sinh con là chuyện của hai người, cô không thể vì…”
Dì Phương bỗng dừng lại, sắp xếp lại ngôn từ, nói tiếp.
*Trước kia tôi có một người bạn, bà ấy có một đứa con gái, bà ấy chỉ có một đứa con gái bảo bối, cũng cực kỳ thích trẻ con, nhưng sức khỏe bà ấy không tốt, sau khi sinh con gái, còn mang thai một đứa con trai, tiếc là không giữ được, về sau con gái bà ấy kết hôn, liền liên tục giục sinh con, sinh con xong, bà ấy trông con giúp bọn chúng”
Tô Lam chăm chú nhìn dì Phương, im lặng nghe bà ấy kể chuyện.